Đinh Lâm Thanh – Cách
đây không lâu, Gs Trịnh Khải, một nhà nghiên cứu văn hóa và chính trị
tại Paris, có chuyển tới tôi một vài văn bản liên quan đến ‘Một giải
pháp trung lập cho Việt Nam’ do GS Vũ Quốc Thúc soạn thảo. Gs Trịnh Khải cho biết, ông đã liên lạc và nhờ được một vài nhân vật trong chính quyền Pháp yểm trợ.
Trong dịp nầy Gs còn ngỏ ý đề nghị tôi hợp tác và kêu gọi Người Việt
Quốc Gia hải ngoại hưởng ứng, vì theo Gs Khải, đây là một ‘giải pháp
trung lập’ rất thuận lợi cho cuộc đổi mới tại Việt Nam trước các biến
chuyển trọng đại của thời cuộc.
Trước tiên xin cám ơn Giáo sư Trịnh Khải
đồng thời bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi đối với Giáo sư Vũ Quốc Thúc.
Những ai thường theo dõi hiện tình đất nước đều xác nhận rằng Giáo sư Vũ
Quốc Thúc là một người có tấm lòng, tuổi gần đất xa trời nhưng vẫn cố
gắng đưa ra nhiều đề nghị, trong đó có giải pháp trung lập cho Việt Nam.
Nhưng nhìn lại những việc mà Giáo sư Vũ Quốc Thúc đã làm sau khi ra
định cư nước ngoài, theo suy nghĩ của tôi, thì quan niệm của Giáo sư có
phần nào hơi nghiêng về mặt tình cảm của một người trí thức đối với tập
đoàn cộng sản đang cầm quyền hơn là trăn trở của một người chính trị
hằng quan tâm đến đời sống tinh thần cũng như vật chất của người dân
dưới chế độ hiện nay. Và mới đây, những suy nghĩ của tôi về Giáo sư Vũ
Quốc Thúc được giải tỏa khi Giáo Sư, qua cuộc phỏng vấn, vẫn khéo léo
cho rằng ‘đảng cộng sản cũng là một thành phần của dân tộc’.
Vấn đề cần phải đặt lên hàng đầu, giải
pháp do Giáo sư đưa ra để tìm một mô hình trung lập cho Việt Nam hiện
thời, có nghĩa là chấp nhận đa đảng, trong đó điều đáng nói và quan
trọng nhất là đảng cộng sản phải hiện diện như một thành phần trong bộ
máy cầm quyền mới của đất nước thì vấn đề nầy người Việt Quốc Gia hải
ngoại cần phải xét lại. Ngoài ra, giải pháp trung lập trong giai đoạn
nầy, theo thiển ý tôi, không phù hợp với tình hình chính trị, kinh tế
văn hóa cũng như bản chất con người của dân Việt Nam hiện nay. Thật vậy,
sau gần 70 năm (Miền Bắc) và 40 năm (Miền Nam) người dân đã hấp thụ nền
văn hóa đỏ (hay còn gọi là văn hóa vô sản) thì đất nước và dân tộc Việt
Nam đã mất hẳn gốc nhân bản lễ giáo đạo đức. Nhân tính con người dưới
chế độ cộng sản đã đi ngược trào lưu tiến hóa, trở thành vô cảm, thiếu
hẳn tình người và dân trí còn bị hạn chế…thì không thể áp dụng một cách
gượng ép hình thức tiến bộ về mặt chính trị để tổ chức bầu cử theo lối
tự do của các xứ văn minh Âu-Mỹ. Ngoài ra, còn một vấn đề quan trọng nữa
là nguyên tắc để tiến hành giải pháp trung lập – dù có thực hiện dưới
hình thức nào – cũng khó khăn và không trung thực, vì một khi tập đoàn
cộng sản còn đó thì không thể nào tìm được một phương cách nào tốt đẹp
cho Việt Nam.
Tôi ủng hộ tìm một giải pháp trung lập cho Việt Nam nhưng chưa phải là thời điểm nầy và nhất là không
chấp nhận sự hiện diện của đảng cộng sản như là một thành phần của dân
tộc trong guồng máy chính trị cũng như hành chánh sau nầy. Vậy tôi
xin trình bày, để có thể xem như đóng góp ý vài nghĩ thô sơ của một
người tranh đấu đối với đề nghị của Gs Vũ Quốc Thúc.
Theo tôi, những đề nghị nhiệt tình của
những người yêu nước thì thật hữu ích, nhưng nếu không để ý nghiên cứu
cẩn thận thì sẽ đem lại những hậu quả xấu hoặc có thể gọi là có phản ứng
ngược. Thật vậy, nếu đây là tài liệu kêu gọi một giải pháp trung lập
cho Việt Nam vĩnh viễn theo hai mô hình Áo hoặc Thụy sĩ thì đúng là một
giấc mơ của nhiều quốc gia cũng như nhiều nhà nghiên cứu chính trị.
Nhưng Việt Nam, liệu có thể làm được gì và kết quả sẽ ra sao ? Việt Nam
là một nước với quá nhiều hậu quả đen tối trong quá khứ, cộng thêm những
phân hóa trầm trọng của hiện tại, cũng như, sẽ gặp nhiều khó khăn trong
tương lai thì việc đổi mới bằng giải pháp trung lập dưới ảnh hưởng của
đảng cộng sản chắc chắn khó thực hiện, hay phải gượng ép…thì phần lợi,
phần thắng sẽ nằm trong tay đảng nào có ưu thế. Và nếu sẽ tiến tới một
giải pháp trung lập trong tương lai – khi không còn bóng dáng quân thù
cộng sản – thì cũng bắt buộc phải trải qua một thời gian dài và phải đi
từng bước một. Không thể dùng một giải pháp gượng ép và chắp vá đối với
một đất nước đang còn nhiều vấn đề phức tạp chính trị, xã hội bất ổn và
niềm tin người dân chưa được vãn hồi. Hơn nữa, theo tôi, nếu người dân
Việt Nam muốn hàn gắng và xây dựng lại một đất nước đoàn kết và ổn định
an ninh xã hội của thời hậu cộng sản thì phải chấp nhận một sự cứng rắn
của nhà cầm quyền mới. Có thế may ra mới giải quyết được nhiều khó khăn
từ hạ từng đến thượng tần cơ sở, từ trung ương xuống địa phương và từ
nhiều tổ chức chính trị xôi thịt đã, đang và sẽ cắn xé nhau !
Nếu chỉ đóng vai trò yêu nước để kêu gọi
mọi người chạy theo một hình thức quá lý tưởng mà không dự đoán được
những gì sẽ xảy ra là việc làm không thực tế, hoặc có thể nói, sẽ
dẫn đến một giải pháp xem như hợp thức hóa và dọn đường cho đảng cộng
sản ngồi lại chính thức và an toàn trong chính quyền tương lai. Nếu
nghĩ rằng Việt Nam chọn một giải pháp trung lập theo mô hình Áo hoặc
Thụy Sĩ trong lúc nầy một cách quá dễ dàng thì có thể ví như việc đưa
một con bệnh bị bán thân bất toại từ nhiều năm đi dự thi chạy bộ đường
trường ! Như vậy đã phí sức lại mất thời giờ mà chẳng làm gì được, nhất
là đối với bản chất của người Việt Nam, trước sau gì cũng không thay
đổi, khó chấp nhận ai hơn mình và ít chịu tùng phục ai lâu dài dù cùng
hội, cùng thuyền, cùng chung chiếu chung mâm. Đó là chưa nói đến việc
các tổ chức đối lập, hoặc thành phần đón gió, nếu cùng ngồi với nhau
trong một tổ chức đầy quyền lực và xôi thịt trong những ngày vừa đổi đời
thì chuyện gì sẽ xảy đến ? Ngoài ra, cần phải đề cập tới đa số chính
trị gia thường thay hình đổi dạng và xoay chiều một cách dễ dàng như
thay áo trước những mối lợi nhất thời. Vừa ngồi vào với nhau chưa làm
được gì cho đất nước và dân tộc thì đã vội chia bè chia cánh, đấu đá
tranh ghế, tranh giành quyền lợi mà thực tế đã chứng minh cho chúng ta
tại nội địa cũng như hải ngoại.
Trước khi đi vào phần chính của bài viết,
xin phép lướt qua vài nét thô sơ về mô hình trung lập lý tưởng nhất của
Châu-Âu. Lấy ví dụ Thụy sĩ, một quốc gia đa dạng (tài liệu cập nhật
ngày 21.02.2012) với 7.5 triệu rưởi người nhưng xử dụng đến 4 thứ tiếng.
Hành chánh tổ chức theo quy chế Liên Bang và đặc biệt, đất nước nầy
chưa hề bị một cuộc chiến tranh nào kể từ năm 1815 đến nay. Nền trung
lập có võ trang được Quốc Tế công nhận qua Hội Nghị Wien 1815. Nền hành
chánh gồm 26 Bang đặt dưới quyền lãnh đạo trung ương. Quốc hội Thụy Sĩ
có 200 (Hạ viện) và 46 (thượng viện). Chính phủ là một Hội Đồng Liên
Bang gồm 7 thành viên và Tổng Thống được bầu chọn trong số 7 người nầy,
nhiệm kỳ 1 năm. Về đảng chính trị, có 5 đảng lớn (không cộng sản) chiếm
ngang ngữa nhau từ 20% (CVP – FDP) đến 23% (SVP) trong quốc hội. Tôn
giáo gồm 47,6% (Công giáo), 43,3% (Tin Lành), 0,3% (Anh Giáo-Chính Thống
Giáo), 0,3% (Do Thái giáo), 7,5% (Các tính ngưỡng khác). Kinh tế mạnh
nhờ các ngành dịch vụ (70,40%), công nghiệp (24,90%), và nông nghiệp thì
rất thấp (4,80%). Tổng sản lượng quốc dân (GNP) 245,80 tỷ US$, GDP theo
đầu người 34.206,80 US$…
Nếu đem hiện tình Việt Nam ra so sánh để
tìm một giải pháp nhằm gấp rút chạy theo mô hình của một nước Trung lập
tại Châu-Âu (Thụy sĩ hay Áo) thì thật khó thực hiện. Lý do dễ thấy nhất,
Việt nam đã không có một cái gốc căn bản nào từ chính trị, kinh tế,
quốc phòng, ngoại giao đến văn hóa… lại đang ở trong tình trạng bị phân
hóa về mọi mặt và rồi sẽ gặp nhiều hậu quả bất ổn trầm trọng trong tường
lai….Nếu kêu gọi và nhờ Pháp đở đầu giải pháp Trung lập (ví dụ có thể
xảy ra) để thay đổi thể chế chính trị hiện tại, thì Việt Nam không thể
hội đủ điều kiện tối thiểu để tiến tới một giải pháp trung lập lý tưởng.
Đó chưa nói đến đến việc đảng cộng sản sẽ có mặt trong chính phủ tương
lai và chúng sẽ âm mưu để lèo lái đất nước một lần nữa dưới ách thống
trị của chúng, trá hình bằng giải pháp trung lập như già Hồ đã tráo trở
giết hại và bán đứng thành phần Quốc Gia cho Tây cho Nhật ngày trước.
Đến đó thì Cộng Hòa Trung Lập Việt Nam, nếu có, cũng chỉ là bức bình
phong chẳng khác gì cái vỏ Xã Hội Chủ Nghĩa của cộng sản ngày nay.
Tất cả những ai có lòng, đề nghị những gì
tốt đẹp cho dân tộc và đất nước phải được hoan nghênh. Nhưng những đề
nghị gì trong lúc nầy, điều cần thiết là phải hổ trợ cho công cuộc tranh
đấu, có lợi ích cho Quốc Gia Dân Tộc. Đối với những giải pháp đề nghị
thật lớn nhưng ‘rỗng ruột’ hoặc nhập nhằng nhằm kiếm giải pháp cứu chế
độ cộng sản đang trên đà suy thoái là đi ngược lại công cuộc tranh đấu
hiện tại của người Việt Quốc Gia và chắc chắn sẽ gặp phản ứng của những
người đã một thời từ bỏ chế độ cộng sản trốn chạy đi tìm tự do.
Để đi vào kết luận bài viết qua đề nghị
của Giáo sư Vũ Quốc Thúc ‘Một Giải Pháp Trung Lập Cho Việt Nam’…tôi xin
đưa ra hai thiển ý: Không thể và Dứt Khoát Không được.
1. KHÔNGTHỂ:
Đối với Việt Nam, văn hóa nhân bản và
tình người dưới chế độ cộng sản đã bị triệt tiêu, tiềm năng kinh tế thì
nằm trong tay kẻ thù Tàu cộng, gia tài vật chất bị phân tán xứ ngoài,
chính trị rừng rú điều khiển bởi những bộ óc hạt mít… thì dù có thần
thánh đi nữa cũng không thể gán ép một mô hình trung lập lý tưởng mà
ngay cả những xứ Tây Phương phải mất bao nhiều thời gian và đổ biết bao
công sức mới đạt được. Đất nước Việt Nam đang trong tình trạng văn hóa
mất gốc, kinh tế rỗng ruột, chính trị phân hóa, kiến thức người dân còn
thấp, như vậy, đề nghị một giải pháp Trung Lập cho Việt Nam trong thời
buổi nầy thì Không Thể !
Hơn nữa, muốn tự lập để có một thế đứng
chính trị không lệ thuộc phe cánh hay ảnh hưởng bởi một cường quốc nào
thì Việt Nam phải có đầy đủ nội ‘lực’ từ tinh thần, vật chất đến quân
sự. Không thể trông cậy vào một ai. Mỹ Tàu cộng, Nga và các đồng Minh
Nhật Bàn, Phi, Nam Hàn, Đài Loan, Mã Lai, Dương, Úc, Ân Độ đang bận
tranh nhau ảnh hưởng vùng Biển Đông. Không quốc gia nào bận tâm ủng hộ
một giải pháp chính trị (Trung Lập) xem như bất khả thi đối với Việt
Nam. Pháp không đủ sức để giúp cho Việt Nam, và chúng ta không thể tin
cậy vào Pháp, vì từ lâu Pháp đã bám chặt vào Tàu cộng. Có thể nói chắc
chắn rằng Pháp sẽ chạy theo quyền lợi với Tàu cộng và hơn nữa Pháp không
đủ sức ‘giựt tay trên’ ảnh hưởng của Mỹ đối với Việt Nam, Đông Nam Á và
Vùng Biển Đông. Một vài dân biểu Pháp dù vận động thế nào cũng chẳng ăn
thua gì, vậy dựa vào Pháp hoặc Châu-Âu cũng Không Thể !
2. DỨT KHOÁT KHÔNG ĐƯỢC:
Trước tiên phải xác định rõ ràng rằng đảng cộng sản không phải là một thành phần của dân tộc.
Đó là một tập đoàn cướp nước, cướp của giết người từ trên nửa thế kỷ
qua và ngày nay, để bảo vệ ngai vàng, chúng đã bán đứng đất nước và dân
tộc Việt Nam cho Tàu cộng. Đảng cộng sản chính là tội đồ của dân tộc cần
phải nhổ bỏ tận gốc. Như chúng ta biết, để tiến tới một thể chế Cộng
Hòa Trung Lập thì phải chấp nhận đa đảng. Vậy, đảng cộng sản sẽ còn hiện
diện đa số trong một chế độ trung lập tương lai của Việt Nam là Dứt
Khoát Không Được ! Tại sao? Xin thưa rằng đảng viên, gia đình dòng họ
và thành phần sống bám vào chế độ, dù chỉ là một số nhỏ so với đại đa số
người dân trong nước, nhưng chúng nó nắm quyền lực từ trên xuống dưới,
từ trung ương đến tận hang cùng ngõ hẻm thì với một cuộc bầu cử tự do –
dù được quốc tế kiểm soát – cũng không thoát nổi trò ma giáo của cộng
sản và chắc chúng sẽ chiếm phần thắng lợi tối đa. Một điều rất dễ hiểu,
Việt gian cộng sản kiểm soát kềm kẹp người dân bằng chế độ công an trị
theo thế cài răng lược. Ngay trong gia đình, dòng họ, hàng xóm, trường
học, công sở, chợ búa …không biết ai là công an chìm đang ngày đêm theo
dõi, báo cáo tất cả hành động của những người chung quanh. Từ trong các
đoàn thể, đơn vị lính nhỏ cũng đã có chính ủy ra mặt chỉ huy những tay
chỉ điểm, thì bất cứ lời nói hành động nào dù là trong cơ quan nhà nước
hay tổ chức quân đội cũng không thoát khỏi hệ thống kiểm soát của đảng.
Nếu ví dụ có một cuộc bầu cử hay trưng cầu dân ý thì phần thắng chắc
chắn sẽ rơi vào tay cộng sản. Liên Hiệp Quốc đâu đủ nhân sự để ngồi tại
tất cả các phòng phiếu, nếu có chăng thì chỉ ở thủ đô và các thành phố
lớn để làm cảnh mà thôi. Số còn lại trên 80% phòng phiếu đều nằm tại các
quận huyện, làng xã xa xôi, không cách nào kiểm soát được. Hơn nữa công
an chìm bám theo và hăm dọa từng cá nhân một tại những nơi tổ chức bầu
phiếu, đó chưa kể đến việc tráo trở phiếu là nghề tay mặt của cộng sản.
Còn một vấn đề không kém phần quan trọng
nữa, thử tính xem Việt Nam hiện giờ có bao nhiêu đảng chính trị? Ngoại
trừ tập đoàn cộng sản với 3 triệu đảng viên và một số đảng nhỏ vừa hoạt
động âm thầm (chân chính) hoặc ra mặt xuất hiện (cò mồi làm cảnh) mà
thực chất chỉ vỏn vẹn một số lượng đảng viên không đáng kể. Trong đó
chưa nói đến thành phần cò mồi do cộng sản cài vào cũng như phải tính
thêm một vài tổ chức nhỏ của các đảng ở hải ngoại đang bắt tay ăn có với
tập đoàn cộng sản. Như vậy đảng đối lập trong nước xem như rất yếu hoặc
không có thì thế chính trị bị mất cân bằng hoàn toàn. Nếu có một cuộc
bầu cử hay trưng cầu dân ý thì các đảng cò mồi nầy sẽ được cộng sản thổi
phồng trở thành những con bò vĩ đại để giành lấy ảnh hưởng. Do đó giải
pháp bầu cử hoặc trưng cầu dân ý dưới chế độ cộng sản, dù có quốc tế
kiểm soát, cũng là một trò cười và là cơ hội bồi bổ thêm quyền lực cho
tập đoàn bán nưóc cộng sản. Vậy nếu xem cộng sản là thành phần của dân
tộc để tìm một giải pháp chính trị trong tương lai cho Việt Nam là hoàn
toàn Dứt Khoát Không Được !
Có thể nói rằng muốn một chiếc bánh Trung
Lập tốt đẹp thì phải khử trùng thật chu đáo từ dụng cụ, nguyên liệu,
chất xúc tác…thật sạch sẽ để chắc chắn rằng không còn nọc độc, cặn bã,
tỳ vết vi trùng cộng sản trước khi bắt tay vào việc, nếu không, mầm mống
tập đoàn việt gian bán nước sẽ sống trở lại, và đến lúc đó thì vô
phương cứu chữa.
Trước khi chấn dứt, xin lặp lại câu nói trích trong một bài viết về Trí Thức Việt Nam được phổ biến cách đây vài tháng : Sự
sai lầm của một người bình dân có thể bỏ qua nhưng đối với âm mưu tráo
trở của kẻ trí thức thì phải đề phòng, lên án và tẩy chay !
Đinh Lâm Thanh
Paris, 04.4.2012
Paris, 04.4.2012
No comments:
Post a Comment