Nguyễn Vạn Phú - Nhắc
đến giáo dục, hầu như ai cũng thấy mình có thẩm quyền để lên tiếng.
Điều đáng tiếc là ngay cả các chuyên gia giáo dục, tại nhiều diễn đàn
góp ý cho ngành giáo dục, chỉ nhắc đi nhắc lại các cụm từ quá quen thuộc
như “chấn hưng giáo dục”, “triết lý giáo dục”, “đổi mới giáo dục” chứ
ít khi đi vào các vấn đề cụ thể. Ngành giáo dục lại thiếu vắng những
công trình nghiên cứu làm nền tảng cho những cải cách cần thiết.
Hiện
đang nổi lên một suy nghĩ khá phổ biến rằng, tìm ra được, định ra được
cái “triết lý giáo dục” cho Việt Nam ắt sẽ giải quyết mọi vấn nạn của
nền giáo dục nước nhà. Cứ như thể “triết lý giáo dục” là liều thuốc
nhiệm mầu mà nền giáo dục đang thiếu.
Thiết
nghĩ công cuộc cải cách giáo dục nước nhà chỉ có thể thành công nếu
chúng ta tiến hành song song nhiều việc – những công việc rất cụ thể –
chứ không thể trông chờ vào một sự đột phá nào đó xuất phát từ việc “ngộ
ra” triết lý giáo dục của riêng ta. Những công việc đó có thể bao gồm
các nghiên cứu, các khảo sát để xác định chính xác các vấn đề của nền
giáo dục Việt Nam; những cải tổ nhỏ có thể thực hiện ngay để giải quyết
các vấn đề cấp bách nhất; và việc soạn thảo một chiến lược cải cách giáo
dục tổng thể, trong đó, tính thực tiễn được nhấn mạnh thay cho những
tranh luận về khái niệm.
Nói ngành
giáo dục không có nghiên cứu nào về thực trạng giáo dục Việt Nam có thể
là võ đoán nhưng nếu có đi nữa, kết quả những nghiên cứu này không đến
được với công chúng. Đã có ai khảo sát tâm lý giáo viên hiện nay ra sao
khi xã hội đang dần nghiêng về việc phê phán, lên án giáo viên phạt đòn
học sinh, chẳng hạn. Có ai nghiên cứu xem học sinh phải học thêm mỗi
tuần bao nhiêu giờ, cụ thể cho từng khối lớp, từng vùng nông thôn, thành
thị, lý do vì sao và chi phí như thế nào. Đã có nhà tâm lý học nào thử
tìm hiểu xem vì sao học sinh ngày càng thụ động hay nhà ngôn ngữ học nào
đi hỏi cho ra lẽ vì sao học sinh viết ngày càng sai chính tả.
Tất
cả những phát biểu, những nhận định về tình hình giáo dục phải dựa trên
số liệu cụ thể, những quan sát hay những thí nghiệm thực tế mà các câu
hỏi ở trên chỉ là những ví dụ minh họa. Sai lầm lớn nhất của nhiều phát
biểu về giáo dục là khái quát hóa tình hình dựa trên cảm nhận cá nhân
hay thực tế hẹp quanh mình.
Ở bình
diện lớn hơn, Bộ Giáo dục & Đào tạo cần có những dự án nghiên cứu để
trả lời cho được những câu hỏi cần giải đáp ngay, chẳng hạn, vì sao
ngày càng ít sinh viên chọn các ngành khoa học xã hội, phải làm gì để
đảo ngược xu hướng này; tỷ lệ sinh viên ra trường có việc làm ngay là
bao nhiêu, tỷ lệ này tăng hay giảm qua từng năm, tác động của nó lên xu
hướng chọn ngành học của sinh viên, có hay không tình trạng bạo lực học
đường, nguyên nhân từ đâu… Người ta thường nói hệ thống đại học Việt Nam
không đáp ứng được nhu cầu của thị trường, doanh nghiệp chê sinh viên
ra trường phải đào tạo lại nhưng cũng chỉ là những phát biểu cảm tính
dựa vào một hai trường hợp cụ thể nào đó. Mọi trích dẫn hầu như chỉ quy
về một phát biểu dạo nào của đại diện hãng Intel!
Những
vấn đề lớn như dạy tiếng Anh ở cấp tiểu học cũng được quyết định không
dựa trên một khảo sát chuyên nghiệp nào cả. Chẳng trách gì nhiều người
hoài nghi dạy tiếng Anh tăng cường kiểu như thế chỉ để giúp ai đó bán
được sách giá cao ngất ngưởng.
Ngành
giáo dục có lợi thế là có cả hàng trăm ngàn con người đang ngày đêm cọ
xát với những vấn đề thiết thân với họ. Nếu chỉ cần phát huy dân chủ
thật sự, để các thầy cô, các nhà sư phạm lên tiếng nói về các vấn đề họ
đang băn khoăn, trăn trở, những giải pháp họ đề ra, những thử nghiệm họ
đã tiến hành, chắc chắn ngành giáo dục sẽ giải quyết được vô số vấn đề
nhỏ, đang cản trở quá trình cải cách toàn diện. Đó cũng là một cách
“Khoán 10” trong giáo dục và ắt cũng tạo nhanh một diện mạo mới cho
ngành như Khoán 10 từng tạo cho nông nghiệp.
Chúng ta thử đọc những công trình nói về công cuộc cải cách giáo dục ở các nước sẽ thấy họ bàn những chuyện rất cụ thể. Tờ The Economist
số ra ngày 17/9/2011 có hai bài tổng hợp các công trình như thế. Để cải
thiện thành tích học tập của học sinh, các nước nghiên cứu ứng dụng
Internet vào giảng dạy và học tập như thế nào, bất bình đẳng trong thu
nhập xã hội ảnh hưởng lên chất lượng học tập ra sao, giao quyền tự chủ
cho nhà trường sẽ giúp cải thiện tình hình như thế nào… Đáng chú ý là
một xu hướng quay về với những quy luật cơ bản: kỷ luật học đường, sự
nghiêm khắc của giáo viên, đồng phục cho học sinh, sự nhất quán trong
quan điểm giáo dục của lãnh đạo nhà trường…
Chúng
ta cũng có thể tiến hành ngay những cải tổ nhỏ và phải có những đợt
truyền thông rộng rãi để mọi phụ huynh biết và hỗ trợ, giáo viên hiểu và
thực thi, ví dụ, không giao bài tập về nhà cho học sinh lớp 1 nữa hay
sửa đổi thế nào đó để một bản in sách giáo khoa có thể dùng được nhiều
năm, tiết kiệm tiền của cho từng gia đình và toàn xã hội.
Riêng
việc soạn thảo một chiến lược cải cách toàn diện nền giáo dục nước nhà
là một nỗ lực chung của toàn xã hội. Bài học từ các nước trên thế giới
cũng có rất nhiều. Vấn đề then chốt là đừng quá câu nệ vào từ ngữ hay
khái niệm – hãy để thực tiễn chứng minh cái đúng, cái sai.
Lấy
nghề báo để minh họa, dạy cho sinh viên ngành báo chí cách viết tin thì
dễ lắm, chỉ cần ba tháng đến sáu tháng là đã có thể truyền đạt hết mọi
kỹ thuật viết tin cho sinh viên. Nhưng nếu chỉ dừng ngang đó thì ngành
báo chí sẽ chẳng bao giờ đào tạo được những nhà báo tương lai, biết hoài
nghi trước mọi nguồn tin, biết sục sạo những đầu tin người ta muốn che
giấu, biết phân biệt đúng sai, chính tà – những nhà báo yêu nghề với
hoài bão đem lại công bằng cho cuộc sống.
Như
vậy sứ mệnh của người thầy trong trường hợp này đâu phải chỉ là truyền
đạt kiến thức, để trả lời cho một câu hỏi khác, học như thế nào? Người
thầy phải trang bị cho sinh viên óc phê phán, lối tư duy lật tới lật lui
một vấn đề, phương pháp đón nhận cái mới, cách phân biệt đâu là thông
tin, đâu là ý tưởng. Thay đổi góc nhìn, lúc này là đòi hỏi của thực tế
chứ đừng tự trói buộc vào những quan niệm cứng nhắc.
Nếu
chúng ta còn cứ băn khoăn, cãi nhau là nên dùng từ “tự trị” hay “tự
chủ” trong giáo dục đại học, nên có một bộ sách giáo khoa hay cho tự do
soạn sách… thì sẽ không bao giờ soạn được chiến lược này.
No comments:
Post a Comment