Nguyễn Thị Thanh Bình
Tháng tư của chúng tôi
Như một đám con mồ côi
Lạc lõng cội nguồn quê mẹ
Như một đám con mồ côi
Lạc lõng cội nguồn quê mẹ
Tháng tư của chúng tôi
Bồng bế nhau vội vã
Oằn trên lưng lịch sử một thế hệ lưu lạc
Bồng bế nhau vội vã
Oằn trên lưng lịch sử một thế hệ lưu lạc
Tháng tư của chúng tôi
Hành trang dĩ vãng đơn độc chán chường
Không có gì
Chẳng còn gì ngoài những nỗi không
Niềm tin đi qua như những sợi dây thòng lọng
Quấn vào cổ những oan hồn Việt Nam vòng hoa ảo tưởng
Bước chân xuống tàu nghe sóng quặn bốn ngàn lần trên biển quê hương
Hành trang dĩ vãng đơn độc chán chường
Không có gì
Chẳng còn gì ngoài những nỗi không
Niềm tin đi qua như những sợi dây thòng lọng
Quấn vào cổ những oan hồn Việt Nam vòng hoa ảo tưởng
Bước chân xuống tàu nghe sóng quặn bốn ngàn lần trên biển quê hương
Tháng tư của chúng tôi
Nói chưa xong một lời từ biệt với đất đai
Khóc chưa vơi những bến sông chở đầy những con đò kỷ niệm
Đã nghẹn với niềm báo của những bài ca dang dở
Nói chưa xong một lời từ biệt với đất đai
Khóc chưa vơi những bến sông chở đầy những con đò kỷ niệm
Đã nghẹn với niềm báo của những bài ca dang dở
Tháng tư của chúng tôi
Rạn nứt dần dần như chiếc gương của thần chiến tranh vỡ
Hàng hàng lớp lớp xe tăng làm bấn loạn những khu vườn yên ả chớm hạ
Lũ chuột nhắt bỏ cuộc chơi sưu tầm những thẻ bài
Giống mèo cào hân hoan trổ tài trò nướng vỉ
Ôi xứ sở sao buồn như một ga hoang tỉnh lỵ
Rạn nứt dần dần như chiếc gương của thần chiến tranh vỡ
Hàng hàng lớp lớp xe tăng làm bấn loạn những khu vườn yên ả chớm hạ
Lũ chuột nhắt bỏ cuộc chơi sưu tầm những thẻ bài
Giống mèo cào hân hoan trổ tài trò nướng vỉ
Ôi xứ sở sao buồn như một ga hoang tỉnh lỵ
Tháng tư của chúng tôi
Những con tàu Việt Nam đi về những hướng đời phiêu lãng
Vẫn còn đó những tiếng thét đòi tự do chưa tan bọt biển Đông
Và những miếng thịt người cứu sống một thế hệ mầm xanh da vàng
Tháng tư của chúng tôi héo hắt như đôi vú đến mùa hạn hán
Xanh xao như đôi môi thiếu phụ hậu sản
Khóc cười điên loạn với hình hài của cùng một mẹ cha
Những con tàu Việt Nam đi về những hướng đời phiêu lãng
Vẫn còn đó những tiếng thét đòi tự do chưa tan bọt biển Đông
Và những miếng thịt người cứu sống một thế hệ mầm xanh da vàng
Tháng tư của chúng tôi héo hắt như đôi vú đến mùa hạn hán
Xanh xao như đôi môi thiếu phụ hậu sản
Khóc cười điên loạn với hình hài của cùng một mẹ cha
Tháng tư của chúng tôi
Những người dân đen đổ xô ra đường mặc toàn đồng phục trắng
Có khi họ múa ca quay cuồng trong những bài ca sông núi như những bộ xương trắng
Có khi họ lặng lẽ mất hồn như những đứa con bước sau xe tang và những vòng hoa trắng
Không ai cấm được điều gì khi những chú bồ câu hòa bình cũng đồng loạt trắng
Tháng tư có nhuộm máu thì những chiếc khăn sô cũng không thể biến thành màu đỏ mà vẫn trắng nhớt như sương như lệ
Tháng tư của chúng tôi đã lỡ mang một ám ảnh đen của những cơn mơ Trắng
Những người dân đen đổ xô ra đường mặc toàn đồng phục trắng
Có khi họ múa ca quay cuồng trong những bài ca sông núi như những bộ xương trắng
Có khi họ lặng lẽ mất hồn như những đứa con bước sau xe tang và những vòng hoa trắng
Không ai cấm được điều gì khi những chú bồ câu hòa bình cũng đồng loạt trắng
Tháng tư có nhuộm máu thì những chiếc khăn sô cũng không thể biến thành màu đỏ mà vẫn trắng nhớt như sương như lệ
Tháng tư của chúng tôi đã lỡ mang một ám ảnh đen của những cơn mơ Trắng
Tháng tư của chúng tôi
Nhắm mắt nhìn và thấy
Những tiếng động kinh hồn dội vào trong óc
Những tiếng động hành xử vầng mặt trời tóe vỡ lăn lóc
Những mảnh vỡ của chính linh hồn phương Đông
Nhắm mắt nhìn và thấy
Những tiếng động kinh hồn dội vào trong óc
Những tiếng động hành xử vầng mặt trời tóe vỡ lăn lóc
Những mảnh vỡ của chính linh hồn phương Đông
Tháng tư của chúng tôi
Bao nhiêu năm vẫn nhấp nhánh niềm mơ ước lặng thinh
Vầng mặt trời phương Đông
Tái sinh!
Bao nhiêu năm vẫn nhấp nhánh niềm mơ ước lặng thinh
Vầng mặt trời phương Đông
Tái sinh!
Tháng tư của chúng tôi
Bình minh nắng đẹp sẽ ra đời
Từ bào thai một mặt trời
Rất mới!
Bình minh nắng đẹp sẽ ra đời
Từ bào thai một mặt trời
Rất mới!
No comments:
Post a Comment