Wednesday, October 5, 2011

Tương quan lực lượng csVN và Người Việt hải ngoại



THẾ YẾU CỦA TẬP ÐOÀN CẦM QUYỀN cs ở VN

Con người sinh ra, lớn lên rồi chết đi là cái lẽ biến thiên của cuộc đời. Một chế độ dựng lên rồi sập xuống cũng là cái lẽ biến thiên của cuộc đời. Nó có thể lâu hay mau, bền vững hay chết non là do nhiều sự kiện cộng lại. Nhưng một chế độ không thể ở lỳ hoài được. Nhưng ngoài cái lý do sinh diệt bình thường, chế độ CSVN còn có những lý do riêng biệt để mà tự hủy lẹ hơn.

Sau hơn 36 năm cầm quyền đảng CSVN đã có quá dư thời gian để chứng tỏ rằng mình không có khả năng đem đến hạnh phúc cho nhân dân, đưa đến nước mạnh dân giàu Ngoài chuyện tàn phá tài nguyên, phí phạm tiền viện trợ quốc tế, không bảo vệ nổi lãnh thổ của cha ông để lại, xã hội xô bồ, đạp lên nhau mà sống, người CS còn làm thêm một tội tầy trời, đó là làm nhục nước.

Trong bất kỳ chế độ nào, cũng có khi chính người nguyên thủ hay một vài ‘đại gia’ bất tín, bất nghĩa. Nhưng chưa từng có một chế độ nào mà 2 triệu đảng viên từ cấp thấp nhứt đến cấp cao nhứt đều ăn nói ngang ngược với dân một cách tỉnh queo. Sau hơn 36 năm hống hách với nhân dân cho sướng miệng, người CS đối với ngoại quốc lại vẫn chưa bỏ được tâm lý đi ăn mày và đổ thừa tất cả cho chiến tranh.
Những cái thích thú khuếch khoác khoe khoan, ăn ngược nói ngạo, bội tín, bội nghĩa, lưu manh gạt gẫm, bịa đặt vu oan, nói một đường làm một ngã – lúc đầu tưởng đâu là vô tội vạ vì có ai dám cải với cây AK – không dè với thời gian nó trở thành chứng bịnh ung thư. Đối với người dân trong nước dưới tay mình hay đối với người ngoại quốc đến làm ăn với mình, người CSVN đã tạo ra một ấn tượng khó bôi: họ là những người bán khai, thô lổ, không thể tin được. Họ đã tự mình loại mình ra khỏi tập thể có phép tắc cư xử văn minh. Và nếu muốn nước Việt Nam tiến lên, CSVN không thể nào tiếp tục đại diện cho chữ thành tín để đi giao tiếp. Muốn người ta lại tin vào VN nữa thì phải nhờ đến người khác. Cùng một lúc tàn phá đất nước về mặt vật chất, người CSVN cũng tàn phá đất nước về mặt tinh thần và văn hóa. Các dấu hiệu của sự tan rả của chế độ đã quá rõ rệt.

Trong cái bối cảnh suy đối này, CSVN bây giờ đang lung túng cả về đối ngoại lẫn đối nội. Phải đương đầu với Trung quốc vì những tranh chấp đất đai và hãi đảo. Phải đương đầu với dân chúng vì những cuộc biểu tình.
Trong tương lai, kết quả của những đối phó này sẽ ra sao?

Đối với Trung quốc, CSVN bị lép vế vì hai lý do:

Thứ nhứt, Trung quốc quá mạnh về kinh tế và quân sự so với Việt Nam cho nên mặc dầu có những luật lệ quốc tế để phân xử các tranh chấp giữa các quốc gia, nhưng trên thực tế, ngay cả ngày nay, ai có khả năng chiếm đất trước và giữ được nó là của họ (Anh quốc thắng Argentina ở Falklands).

Điểm thứ hai là cái nợ ân tình. Trung Quốc đã bỏ tiền của, súng đạn giúp CSVN chiếm lấy miền Nam thì bây giờ CSVN phải hồi báo lại thì mới đúng là tình hữu nghị.

36 năm là quá dài để cho Trung quốc dư thời gian đưa cán bộ tình báo qua Việt Nam để cấu kết với cán bộ VN thân Trung Quốc và lập kế loại trừ những cán bộ không thân thiện. Cho nên đảng CSVN bây giờ nằm gọn trong tay của Trung Quốc rồi. Quyền lực, tiền tài, cơ sở làm ăn mà bây giờ các người đang cai trị VN có, là nhờ có Trung Quốc xấp xếp. CSVN đâu có cách nào quỵt nợ ân tình được. CSVN đâu có thể nào làm nghịch ý Trung Quốc được. Chỉ khi nào Việt Nam có một chánh thể khác thì cái nợ ân tình này mới có thể đem ra bàn lại.

Còn các cuộc biểu tình ở các thành phố thì sẽ ra sao?

Lý do trước mắt là sự nhượng bộ về chủ quyền các hãi đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Nhưng nếu ta đi hỏi người dân ở Cần Thơ hay ở Bắc Lạng các đảo đó ở đâu thì hầu như không ai biết nó ở đâu cả. Những người biết các đảo đó ở đâu là đa số là các giáo sư Sử Địa, các sinh viên và một số trí thức khác. Tổng cộng lại, họ không phải là đa số quần chúng và họ cũng không thể tự động đi biểu tình. Đứng đàng sau lưng, phải có người đạo diễn. Những ngưòi này có thể vì lòng yêu nước chân thành hay cũng có thể có những lý do khác mà lòng yêu nước chỉ là tấm bình phong.

Liên can trong vụ này, CSVN là đảng cầm quyền phải chịu trách nhiệm với lịch sử VN về tội không bảo vệ được lãnh thổ. Trong tương lai xa hơn, VN có thể mất phần tài nguyên mà các vùng đó có thể đem tới. Nhưng trực tiếp bị thiệt thòi trước mắt chỉ là những ngư phủ đánh cá bằng tàu lớn. Xưa kia họ tự do ở vùng biển của mình, bây giờ ra đó đánh cá là bị bắt. Tỷ lệ của số ngư phủ này so với dân số cả nước là một tỷ lệ nhỏ nhoi.

Cho nên mặc dầu cái chánh nghĩa là có, nhưng cái thế nhân dân thì không. Các cuộc biểu tình này sẽ không kéo dài được lâu. Nhưng nó không phải là vô ích. Nó giúp cho quần chúng ý thức được ai là tội phạm phản quốc. Nó là những cuộc tập trận cần thiết. Nó giúp cho quần chúng có kinh nghiệm tổ chức, lòng tự tin và tính dứt khoát lúc thời cơ đã chính mùi. Chừng nào?

Khi nhà trường không có đủ chỗ cho con nít đi học, khi nhà thương bó tay, để người bệnh la liệt không còn thuốc thang để trị bịnh, khi người ăn xin và người thất nghiệp tràn lan ngoài phố, khi người dân đóng không nổi sưu cao thuế nặng nữa, khi bà con thân thuộc ở tù nhiều quá . . . thì người dân sẽ đi biểu tình. Nghẹt thở quá, không biểu tình thì chết, nổi dậy thì may ra có hy vọng. Nhưng lần này không cần trí thức giựt dây, lần này đọng chạm tới chén cơm và cuộc sống hằng ngày của người dân, lần này mới là sức mạnh của nhân dân. Lần này là lần thiệt.

Quân đội nhân dân, công an nhân dân, cảnh sát nhân dân sẽ được huy động để chống nhân dân. Nhưng không phải toàn bộ quân đội, công an, cảnh sát tham gia trực tiếp đàn áp. Chỉ một bộ phận tham gia và trong cơn say máu, họ sẽ thẳng tay.

Cuộc dằn co này có thể kéo dài lê thê hay ngắn gọn trong vài ngày. Nhưng phải có người đổ máu. Không nhiều thì cũng phải có ít, vì CS không dễ chịu thua liền, và máu là cái giá phải trả cho tự do.

Những bộ phận quân đội, công an. cảnh sát còn lại đứng ngoài nhìn, họ sẽ thấy bà con, anh em, cha mẹ trong đám biểu tình bị đánh, bị đập. Họ sẽ bắt đầu suy nghĩ. Khi họ suy nghĩ xong thì chế độ tiêu liền.

Đó là những cái gì đã thật sự xảy ra ở Tunisie, Egypte, Yemen .v.v. Có ông Tổng thống bỏ của, chạy lấy mạng, có ông Tổng thống bị bắt ở lại chờ ngày ra tòa. Đừng nói chi đến những Tổng Bộ Trưởng khác.

Trước đây, CS đoạt được chánh quyền là 50% nhờ súng đạn của Liên Xô và Trung Cộng còn 50% là nhờ một kỹ thuật vận động quần chúng xuất sắc đã gạt được người dân. Ngày nay chính người dân mở mắt ra biết mình đã bị lợi dụng nên không thể nào gạt họ lần thứ hai. Người CS không còn xử dụng thế nhân dân được nữa. Thế nhân dân bây giờ đang chống lại họ.

Người CSVN đang ở trong thế kẹt.

THẾ MẠNH CỦA NGƯỜI VIỆT HÃI NGOẠI

Người Việt hãi ngoại đã thành công lớn trong mọi lãnh vực. Từ công ăn việc làm của từng cá nhân đến việc học hành đổ đạt của con cái, từ đời sống vật chất sung túc đến cái khung cảnh an lạc thoải mái, không bị khuấy nhiểu của một chế độ tự do dân chủ, từ cái luật pháp công minh, đến cái châm sóc ân cần của hệ thống an sinh xã hội nhân bản, dầu cho họ có biết hay không, họ cũng đã thực sự ở ‘thiên đường’ trần gian rồi.

Với số lượng mấy triệu dân ở khắp năm châu, người Việt hãi ngoại là một tiềm năng vĩ đại có đủ khả năng đưa nước Việt Nam ra khỏi vũng lầy hiện nay. Do đó người Việt hãi ngoại đang ở thế thượng phong. Với điều kiện:

Người Việt hãi ngoại là một tập hợp nhiểu thành phần khác nhau, trong đó có những chủ tiệm phở, tiệm may. Trong đó cũng có nhũng kỷ sư, bác sĩ, mà trong đó cũng có người đi làm thuê, làm mướn. Trong đó cũng có những người thất nghiệp sống nhờ trợ cấp xã hội, mà trong đó cũng có những nhà tỷ phú dollars.

Người Việt hãi ngoại chỉ thành lực lượng khi họ hành động như một khối.

Câu này là chìa khóa của vần đề, Làm sao để cộng đồng người Việt Hãi ngoại hành động thành một khối? Thành lập một Hội Đồng? Ứng cữ? Đề cữ? Bầu phiếu? Cái đó tôi không biết. Nhưng chắc chắn có nhiều người nghĩ ra nhiều cách rồi. Cái mà tôi biết là sự việc một Hội Đồng Chỉ Đạo Người Việt Hãi Ngoại QUÁ KHÓ THÀNH LẬP không phải chỉ vì người Việt không thể hợp tác với nhau được và CSVN tìm cách phá thối. Ngoài hai lý do trên ra, còn có một lý do quan trọng không kém đó là có những thế lực ngoại quốc cũng không muốn người Việt Hãi Ngoại mạnh lên và có những người da vàng nói tiếng Việt nhưng làm việc cho các thế lực đó. Tất cả những yếu tố bên trong và bên ngoài đó đã đưa cộng đồng Người Việt Hãi Ngoại đến tình trạng rắn không đầu ngày nay. Dầu có bị thọc gậy bánh xe bao nhiêu, việc không tập hợp được vẫn là trách nhiệm chánh của những người trí thức thật tâm yêu nước. Không có cái Hội Đồng này thì không có tiếng nói chung, nghĩa là không có lực lượng, nghĩa là không thể làm gì để giúp nước được.

36 nhà trí thức nhắc nhở VC dùng đến ‘sức mạnh dân tộc’

Sức mạnh dân tộc là gì? Sức mạnh nhân dân là gì? Sức mạnh của quần chúng là gì? Sức mạnh của đồng bào là gì? Đương nhiên, khi lấy kiến hiển vi ra soi thì mỗi cụm từ có chút sai biệt, nhưng trong đại thể thì nó cũng chỉ nói đến sức mạnh của một số đông người. Chúng ta bàn luận nghiêm túc nên không để mấy chữ này làm bị rối trí nhe.

Trước đây có Giáo Sư Phó Bá Long, sau đó là đến Tướng Nguyễn Cao Kỳ, bây giờ lại đến 36 người tự nhận là trí thức tìm cách tiếp xúc với VC. Những người này đều đã bị lực lượng hãi ngoại chối bỏ thậm tệ. Giáo Sư Phó Bá Long và Tướng Nguyễn Cao Kỳ được hân hạnh bắt tay với vài người lãnh đạo CS rồi thôi. Nếu CS chơi thâm, chánh thức mời rềnh rang 36 nhà trí thức về VN uống trà và ngợi khen họ, thì họ sẽ hãnh diện lắm hay mới biết mình bị lợi dụng và bị chọc quê?

Thật ra, một vài tướng lãnh cũ của VNCH hay 36 nhà khoa bảng VN đối với CS không là cái gì cả. Những người trí thức này tự đánh giá mình quá cao. Họ tưởng CS sẽ xem trọng chữ nghĩa. Dầu cho có 360 người khoa bảng đi nữa, đối với CS, trí thức phải đầu hàng giai cấp, nói một cách khác, trí thức phải nghe lời đảng. Trí thức không có gì để bàn với đảng. Trí thức trong nước vì ở trong thế kẹt nên phải chịu thua để mà sống thì ai cũng hiểu được mà thương tâm. Nhưng trí thức đã ra hãi ngoại rồi mà chịu đầu hàng giai cấp thì làm sao hiểu đây?

Nhưng nếu những người trên đây được người Việt Hãi ngoại nhiệt liệt ủng hộ thì sao?

Chừng đó CS sẽ thay đổi thái độ. CS sẽ mừng lắm, vì họ đã bỏ tiền ra rất nhiều để làm cái công tác hãi-ngoại-vận này lâu rồi. Bây giờ đã có kết quả thì còn muốn gì hơn? Nhưng ở trong thí dụ đó, các nhà trí thức đừng tưởng bở, nếu CS chịu săn đón các ông chẳng qua là tại cái lực lượng phía sau lưng chớ không phải cái bằng cấp trước mặt. Nói một cách khác, bất cứ một chủ tiệm phở, thợ hớt tóc, ca sĩ trẻ, ký giã già nếu họ được người Việt hãi ngoại ủng hộ thì họ cũng sẽ được săn đón tương tự.

Cái tiếu lâm trong vụ này là các ‘thiên kinh vạn quyển’ không hiểu cái gì họ nói. Họ không biết tự mình tìm hậu thuẩn của người Việt Hãi Ngoại – đó cũng là một sức mạnh dân tộc – lại đi dạy VC là chuyên viên thượng thặng dùng sức mạnh dân tộc để cướp chánh quyền. Nhưng thời thế đã đổi thay, bây giờ sức mạnh dân tộc đã quây 180 độ rồi!

KHI HAI BÊN NÓI CHUYỆN VỚI NHAU

Cứ để tự nhiên, chế độ CS ở VN sẽ bị quần chúng đứng lên dẹp bỏ. Đó là điều chắc chắn. Nhưng trong quá trình dẹp bỏ đó, sẽ có rất nhiều tổn thất về vật chất và xương máu.

Để tránh tình trạng tồi tệ này, bài toán Việt Nam chỉ có thể giải quyết tốt đẹp nhứt bằng cách hai bên nói chuyện với nhau.

Nhưng mỗi bên có những ý định khác nhau. VC muốn người Việt Hãi Ngoại xóa bỏ hận thù. Còn người Việt Hãi Ngoại thì muốn xóa bỏ chế độ CS.

Mục tiêu của hòa đàm là giải quyết cái chánh trị bế tắc hiện nay. Do đó, nó không phải là tìm cách cải tiến để củng cố chế độ CS hiện nay (chế độ này hết thuốc chữa rồi) mà nó cũng không phải là dẹp bỏ đảng CS vì đó là trái với tinh thần tự do dân chủ. Mục tiêu thực tế là thỏa thuận những bước cần thiết để chuyển giao độc quyền cai trị của đảng CS lại cho nhân dân. Cái ưu việt của chế độ dân chủ không phải ở chỗ nó tự nhiên chọn được những người cai trị hoàn hảo, mà nó nằm ở chỗ người dân nếu rủi ro chọn lầm người thì chỉ phải ráng chịu đựng có một nhiệm kỳ (3 hay 5 năm) chớ không phải 36 năm hay hơn nữa như bây giờ.

PHÁI ĐOÀN CS

CSVN ở trong một thế phải chọn lựa khó khăn.

Người CS yêu nước muốn tìm cách giải quyết quốc nạn bằng cách thảo luận với mọi thành phần chống đối trước hết phải thắng được sự ù lỳ của các đồng chí bảo thủ. Những người này đang hưởng lợi lộc mà quyền hành đã ban cho, họ sung sướng quá rồi nên không muốn có thay đổi.

Và sau đó là phải qua mặt Trung Cộng. Đa số thành phần đang cai trị VN đã bị Trung Cộng khống chế rồi. Mà Trung Cộng đâu bao giờ muốn một nước VN hùng mạnh. Cho nên dầu cho biết rằng vì quyền lợi của Tổ Quốc, CSVN phải nhờ người Việt Hãi Ngoại tiếp tay để tăng nội lực, họ cũng không dám làm vì đừng nói đến quyền hành và tài sản họ đang có, ngay cả tính mạng của họ cũng không được an toàn.

Cho nên vì quyền lợi của quốc gia, ai cũng thấy phải có thương thuyết càng sớm càng tốt. Nhưng xác suất của triển vọng này rất ít.

Phải biết chờ đợi. CSVN sẽ bị bắt buộc phải thương thuyết chỉ khi nào họ không còn cách nào cựa quậy nữa. Cho nên phải chờ đến khi nào CSVN thật sự bí lối. Họ phải bị nằm trong một thế ‘hoặc thay đổi hoặc chết’. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Quan tài thì sẽ thấy. Hoặc thấy trước thì còn vớt vát chút đỉnh. Thấy quá trễ thì sẽ sạch túi. Chuyện này chỉ có thể xấp xếp giữa người CS với nhau mà thôi.

PHÁI ĐOÀN HÃI NGOẠI

Người Việt hãi ngoại đi thương thuyết với CS ở trong thế mạnh chỉ khi nào họ có đa số người Việt hãi ngoại ủng hộ. Và nếu họ thật sự yêu nước và muốn làm việc có kết quả thì họ phải nhận nhiệm vụ từ tập đoàn người Việt hãi ngoại. Người CS chỉ nhượng bộ trước áp lực của nhân dân. Chỉ có người đại diện thật sự của tập đoàn người Việt Hãi Ngoại mới có thể đặt kiều kiện với CS. ‘Chịu điều kiện thì giúp, không chịu thì thôi. Tôi đi về!’

Trong lúc CSVN chưa có dấu hiệu gì thay đổi chánh sách thì vì quyền lợi Tối Thượng của Tổ Quốc, người Việt Hãi Ngoại phải tự mình chuẩn bị sẳn sàng đi, những người Việt Hãi Ngoại nhứt là những người có danh vọng phải hiểu rằng xé lẻ vọng động là làm trở ngại sự tiến triển của ván cờ.

Hồ Tấn Vinh
4/10/2011
Nguồn:SàiGònBáo

No comments:

Post a Comment