Monday, April 29, 2013

THÁNG TƯ BUỒN



Vũ Bất Khuất
Không hiểu sao tháng tư buồn đến thế
Ba mươi tám năm, ba mươi tám tháng tư buồn
Một đất nước oằn mình trong đau đớn
Một quê hương đau nhói những hao mòn

Loài quỷ dữ lên làm người lâu quá
Chiến tranh xa rồi mà máu còn tươm
Lời nhục mạ làm úa vàng cây cỏ
Dấu oán thù vương trên những tấm bia buồn
Loài quỷ dữ lên làm người lâu quá
Hạt đòng đòng nghẹn ứ cánh đồng quê
Phường và phố nhởn nhơ loài rác rưởi
Nỗi buồn làm teo tóp cánh rừng khô
Ngôi trường của ngày nào rơi nước mắt
Nhìn mái đầu xanh bị nhồi nhét căm thù
Bôi bác cha ông tung hô xác chết
Nhân nghĩa xa rời, đạo đức đi đâu
Con sông xưa những màu hoa tím ngát
Đang oặn giòng chở rác rến không xuôi
Làn nước bẩn, sần chai da rám nắng
Chiếc xuồng bơi chập choạng những ngậm ngùi
Ông núi đá không còn trầm tư nữa
Lưng loang loang từng nhát cắt rợn người
Vầng trăng khóc đổ hạt sương ngầu lệ
Chói chang buồn sợi nắng chẳng hề nguôi
Như giận dữ cơn mưa sầu tuôn mãi
Nước lênh lang mà không biết nước gì
Mấy mươi triệu con người đang tất bật
Bước chân cuồng mà không rõ đường đi
Lũ giặc dữ đang săm soi ngoài ngõ
Bọn trông coi, trán bóng, nhếch môi cười
Cánh cửa tù mở toang đầy khách mới
Và lương tâm bị khóa chặt lại rồi
Không hiểu sao tháng tư buồn đến thế
Ba mươi tám năm, ba mươi tám tháng tư buồn
Một đất nước oằn mình trong đau đớn
Người nhìn người mà xót một quê hương
Vũ Bất Khuất

No comments:

Post a Comment