Trần Khải Thanh Thủy - Kính thưa ban tổ chức! Thưa các nhà vận động nhân quyền!
Trước
tiên cho phép tôi được thay mặt cho những tiếng nói lương tâm đang bị
bóp nghẹt ở Việt Nam và thay mặt cho đảng Việt Tân để cám ơn Ban tổ chức
đã tạo cho tôi cơ hội quý báu này, cho phép tôi được thuyết trình về
tình hình nhân quyền Việt Nam cũng như những năm tháng đắng cay mà tôi
đã trải qua trong nhà tù cộng sản Việt Nam.
Để
có được buổi thuyết trình này, bản thân tôi đã phải đi từ nhà tù lớn
của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam qua bốn cửa nhà tù nhỏ
và trại tạm giam, trong đó có hai lần bị biệt giam (tổng cộng hơn 10
tháng) hai lần bị giam chung cùng các tù thường phạm, từ tàng trữ hoặc
buôn bán ma túy, giết người có tổ chức, trộm cướp, hiếp dâm, buôn bán
phụ nữ và trẻ em qua biên giới, đưa người vượt biên trái pháp luật, tiêu
thụ tiền giả, nghiện hút, lừa đảo chiếm đoạt tài sản xã hội chủ nghĩa
hoặc “lợi dụng sự tín nhiệm để chiếm đoạt tài sản của công dân” v.v
(tổng cộng 20 tháng).
Sinh năm 1960,
bản thân tôi từng là giáo viên trung học phổ thông 11 năm, làm phóng
viên báo đảng 7 năm, thành viên của hội văn học nghệ thuật Hà Nội mười
năm. Trong suốt 50 năm sống và làm việc tại Việt Nam, tôi không hề tham
gia bất cứ trò chơi mất phẩm giá nào. Chỉ vì không chịu viết trong khuôn
phép mà đảng cộng sản Việt Nam quy định, lại buông thả theo những cảm
xúc tự nhiên, bị mê hoặc bởi những khái niêm đẹp đẽ về tự do, dân chủ,
nhân quyền cho mình, cho dân oan Việt Nam nói riêng và cả dân tộc Việt
Nam nói chung, mà “giấc mơ của tôi” không những không thành hiện thực,
còn trở thành nạn nhân oan uổng của chế độ độc tài cộng sản thối nát,
bất công. Hàng chục lần bị bắt giữ ngang đường với những lý do dựng
ngược: Buôn ma túy, buôn bán phụ nữ và trẻ em, có hành vi giết người,
phản động v.v… những lý do mà một chính thể đàng hoàng không thể nào áp
dụng. Sau đó là hàng chục lần bị khám nhà, thu giữ mọi phương tiện làm
việc, từ máy computer, điện thoại di động, máy ảnh, đĩa CD, ổ USB, tài
liệu, sách vở, bản thảo v.v. Cuối cùng là bắt nóng hai lần vào tháng
4-2007 và tháng 10/2009, với những tội danh vu khống: “Gây rối trật tự
công cộng”(lần 1) và “Cố ý gây thương tích” (lần 2).
30
tháng tù oan nghiệt, bị bạo hành cả về thể xác và tinh thần, tôi thực
sự chết đi sống lại nhiều lần(vì bệnh tiểu đường mà bị cắt thuốc vô cớ
hai tháng), khiến tôi liên tiếp lên cơn vật, mặt tím tái, mồ hôi túa ra
lạnh toát, run từ trong gan ruột run ra, tay chân tê cứng, cổ họng khô
ráp, môi se, cứng miệng, đờ hàm,nói nhảm, tiểu tiện liên tục…8 lần đưa
đi cấp cứu là 8 lần bị vứt lăn lóc ngoài đồng bành, không hề được chữa
trị về mặt y tế, không được cung cấp thuốc men, trừ hai viên thảo dược
loại nhẹ, được coi là “an thần” để ngủ…Kết quả não tôi bị tiểu đường ăn
rỗng, gây đau đầu, mất ngủ thường xuyên, khiến cơ thể mệt mỏi, xanh xao,
suy sụp và rời rã, tâm thần rối ren mờ mịt, ngày một gày mòn, héo hắt…
Hai lần tự tử mà không chết (lần đầu tại B14) uống 34 viên thuốc ngủ, bị
vật liền 3 ngày, nằm bằn bặt thiêm thiếp, có lúc sai lạc cả ý thức… Lần
2 tại Hỏa Lò, đầu đau như búa bổ, mất ngủ triền miên, mà không được
dùng thuốc do gia đình gửi vào, tôi đã mất khả năng tự điều chỉnh mình,
thay vào đó là cơn cuồng nộ điều khiển, cơn đau đớn kích động ngút
trời…tôi đâm đầu vào bể nước, hy vọng dùng cái chết đột ngột để xóa nhòa
mọi nỗi đau cũng là cắt đứt mọi sự ràng buộc gian díu với đời.
Hai
lần tù đày, 5 lần bị đánh đập. Lần do công an Lê Phương và điều tra
viên Nguyễn Hùng Tuấn đánh, lần do công an phường Trung Phụng sai côn đồ
đến tận nhà hành hung (hiện còn để lại sẹo trên đầu). Hai lần bị cán bộ
trại B14 và trại giam số 5 mượn tay đầu gấu đánh thẳng vào mặt, vào
ngực cùng chỗ kín..Tất cả những tai họa này gây chấn động sâu xa cả về
mặt thể chất lẫn tâm thần. Cũng như trước đó, cả chục năm trời viết bài,
tham gia đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền, dù trong nhà tù lớn xã
hội chủ nghĩa hay nhà tù nhỏ, cuộc sống của tôi luôn bị đe dọa. Bạo lực
từ phía công an, điều tra viên và bạo lực từ phía bạn tù…Cho đến tận lúc
này, dù đã được các tổ chức yêu nước, đảng Việt Tân và nước Mỹ cứu ra
khỏi tù, định cư trên đất Mỹ, được điều trị thuốc men đầy đủ, tôi vẫn
chưa ra khỏi cơn khủng hoảng, cũng như cưỡng lại đà suy vong của mình để
khôi phục lại ý chí và tâm linh khô héo. Dù tập thể dục, điều trị thuốc
men và ăn uống hàng ngày, sau 3 tháng tôi vẫn trong tình trạng méo mó
cả về tâm thần và thể chất, không sao lập lại thế cân bằng, tròn đầy và
hoàn thiện như cũ.
Ngoài việc bị bạo
hành về tinh thần và thể xác, tôi còn bị cấm viết, bị cô lập với tất cả
tù chính trị cũng như tù thường phạm khác, bị cán bộ trại tịch thu sách
vở, bút viết, thư từ, bản thảo (tổng cộng 5 lần, thu 21 bút bi, 6 tập
truyện ngắn do gia đình gửi vào, 5 tập bản thảo, 3 quyển sổ ghi chép
trong tù gồm hàng chục bài báo, bút ký, phóng sự và 225 bài thơ. Nhà tù –
nơi tích tụ những điều bất như ý, những rủi ro, những bi kịch không
cách giải thoát, những tủi hổ đớn đau, những hẩm hiu của số kiếp.Từ một
người nhân hậu có nhân cách, với hơn 20 đầu sách in trong và ngoài nước,
tôi đã bị bắt rồi bị đánh, bị đối xử tàn tệ bất công trong tù, rồi
triền miên ốm đau trong cảnh đói ăn, thiếu thuốc… Đã thế thư viết về nhà
cho con gái, cho chồng và mẹ đẻ lại còn bị kiểm duyệt, mất trắng. Kẻ
này đổ lỗi cho người kia, không có lời giải thích thỏa đáng… Nếu không
được cứu thoát ra ngoài kịp thời, hẳn tôi đã mắc bệnh tâm thần, khi ở
thể trầm uất, lúc ở thể hoang tưởng… nhiều hôm ôm đầu trong xó sàn xi
măng lạnh lẽo,không nói một câu, hờ hững với cả người bên cạnh, lúc mò
ra gốc cau luyên thuyên đủ mọi chuyện trên đời.
Ngoài ra tôi còn phải chứng kiến nhiều cảnh vi phạm nhân quyền trầm trọng trong hai lần tù như:
- Bắt người tù phải gọi cán bộ quản giáo là bà xưng cháu, dù cháu ngoài 70 tuổi và bà vẻn vẹn 20 (đang thực tập).
-
Bắt tù nhân đóng dấu phạm nhân trên chính bộ quần áo mà tù thường mặc,
kể cả áo kẻ sọc do trại phát theo quy định của cục v26(quản lý trại
giam) cũng như quần áo gia đình gửi vào.
-
Cưỡng bức tù nhân đi lao động cải tạo cả thứ 7, chủ Nhật với mức khoán
cao, vượt quá sức chịu đựng của người tù. Cụ thể đội làm vàng bạc là 350
tờ một ngày, một người. Đội thêu là 22 ô một ngày, một người. Đội may
là 250 bộ quần áo một ngày (50 người). Tất cả đều phải làm từ 9 tiếng
đến 10 tiếng. (Từ 6 giờ sáng đến 5 giờ 30 phút chiều, trưa nghỉ tại
xưởng 15 phút). Trong khi điều 15a của nhà nước Việt Nam quy định rõ
ràng là: “Cấm điều động phạm nhân lao động vào hai ngày nghỉ cuối tuần.
Nếu vì lý do nào đó cần điều động gấp thì phải bố trí nghỉ bù hợp lý”.
Nhưng lợi dụng số đông phạm nhân không biết nên ban giám thị trại cố
tình điều động, kể cả ngày mất điện không vận hành dây chuyền may được
cũng phải chuyển sang làm bạc. Nếu ai không làm được phải bỏ tiền túi ra
đóng khoán cho đủ.
- Chỗ ăn chỗ ở
chật chội mất vệ sinh, một phòng 40 m2 nhốt từ 60 đến 80 người, hệt như
trại tập trung của Đức quốc xã hoặc Sittalin (theo quy định của cục V26
là 60 cm một người), nên phải nằm tráo đầu đuôi, hoặc nằm nghiêng theo
kiểu úp thìa. Người nọ thở ra, người kia hít vào, toàn hít thở ôxy cặn
của nhau. Chưa kể lỗ rò rỉ nơi “bể phốt” liên tục thoát ra, khiến cả
buồng tù ngập chìm trong ô uế. Mỗi buồng chỉ có một quạt trần, ban ngày
được bật hai tiếng vào buổi trưa từ 11 giờ đến một giờ. Ban đêm không
được phép mắc màn, muỗi như trấu.
Tất
cả các buồng trong trại đều xây hai tầng nên chỉ mát phần rãnh, phía
trên sàn bị tầng trên che khuất vô cùng nóng, người tù phải nằm trực
tiếp xuống sàn xi măng để giảm bớt sức nóng. Tuy thê, sự ngột ngạt, hầm
hập do hơi người trong cảnh chật chội chung đụng tỏa ra vẫn như một cái
lò hấp thịt người khổng lồ.
Trung
bình một ngày, người tù bị điểm mặt và khám xét nhiều lần. Sáng 5 giờ 15
ra khỏi buồng, điểm danh. Sau khi vệ sinh thân thể, ăn sáng xong (mỗi
người một vốc cơm không) 6 giờ kém 15 ra sân nghe quản giáo tổng xỉ vả.
6giờ 30 phút xuất trại, khám lần một, trưa 11 giờ từ xưởng về khám lần
hai. Buổi chiều 1 giờ 15 phút ra phơi nắng, tiếp tục nghe cán bộ trại
tổng xỉ vả lần hai. 2 giờ xuất trại khám lần 3, chiều 5 giờ 30 về khám
lần 4. Sau một tiếng tắm giặt, ăn uống, lại điểm danh để nhốt buồng.Cả
70 con người chen chúc ồn ào như chợ vỡ, đến 11 giờ tắt ti vi, đóng cầu
dao miệng để đi ngủ. Sáng hôm sau, lặp lại điệp khúc cũ: 5giờ 15 dậy xếp
hàng rồng rắn lên mây chờ đến lượt mình “xổ ruột”, thải chất cặn bã ra
ngoài. Cả buồng 70 người phải chịu nền văn minh do đảng sáng lập, do
trại dập khuôn, là nền văn minh cùng chung hố xí (hai ngăn). Những bộ
mặt tái dại ôm quần, ôm bụng chờ đến lượt mình. Người trong chưa xong,
người ngoài đã giục, cáu kỉnh, chê trách, lên án, kết tội chửi mắng
nhau, như thể thế giới nhà tù được tổ chức trong một kết cấu chặt chẽ
đầy ô trọc, bẩn thỉu, thiếu văn hóa.
Chiều
muộn, sau 9 tiếng đồng hồ hành xác nơi phân xưởng, ruộng đồng, hàng
nghìn người lại tồng ngồng chen chúc bên nhau nơi bờ giếng hun hút, múc
nước tắm… Những bộ ngực đen đủi, lép kẹp, chảy dài thõng thượt như những
túi đựng bùn nhão nhoẹt phơi ra giữa thanh thiên bạch nhật, cũng là
phơi ra trước mắt bạn tù. Tất cả như một cái trại nuôi súc vật khổng lồ,
ồn ào, chen lấn, mắng chửi nhau trong một khoảng thời gian và không
gian vô cùng chật chội, eo hẹp, để còn kịp giờ điểm buồng, nhốt phạm…
Rồi lại ồn lên như một cái chợ vỡ cho đến 11 giờ đêm mới thôi. Nếu coi
tiếng nói là hơi thở của tâm hồn thì tâm hồn của hàng vạn người tù
thường phạm trong số 900 nhà tù lớn nhỏ của Việt Nam thực sự bẩn tưởi,
hôi hám, ươn, tanh.
Một đất nước thực
sự mất nhân quyền, không hề được tự do, cũng như vắng bóng nền dân chủ
cho nên tỷ lệ nhà tù mới được coi là nhất thế giới. Cả nước có 376
trường Đại học, cao đẳng và dạy nghề các lọai thì có tới 900 nhà tù và
trại tạm giam lớn nhỏ. Trong khi ở Na Uy cứ 100.000 người dân mới có 0,6
người tù, thì bi kịch lớn nhất ở Việt Nam là “mỗi gia đình chỉ được
phép sinh từ một đến hai con”, ngược lại trong thời điểm hiện tại, khi
đạo đức bị thả nổi, bạo hành, quyền lực, côn đồ lên ngôi, mỗi gia đình
phải có trách nhiệm đóng góp cho xã hội từ một đến hai đứa con… hư hỏng
(!) Tỷ lệ tù nhân lớn chưa từng thấy, hàng triệu người trên tổng số 900
nhà tù và trại tạm giam các loại.
Có
thể nói chưa bao giờ tình trạng vi phạm nhân quyền ở Việt Nam lại nghiêm
trọng như hiện nay, hàng trăm người bị bắt chỉ vì bày tỏ quan điểm ôn
hòa của mình trong việc đòi dân chủ hóa đất nước, đòi đa nguyên đa đảng,
xóa bỏ điều 4 hiến pháp, đòi toàn vẹn lãnh thổ, phản đối công hàm bán
nước của thủ tướng Phạm văn Đồng, đòi lại đất đai của ông bà cha mẹ tổ
tiên để lại… Dù dân oan hay dân chủ, công nhân hay luật sư, sinh viên
hay trí thức đều bị nhà cầm quyền Việt Nam thẳng tay trừng trị, thông
qua cái gọi là lực lượng công an nhân dân (Thực tế là tay sai, phương
tiện đàn áp của đảng). Vì những đồng lương bố thí của bè lũ lãnh đạo mà
phần người của họ đã hiến dâng cho đảng độc tài, khốn nạn, chỉ còn lại
phần con nhơ nhớp. Nơi sản sinh ra biết bao nhiêu tội ác, sẵn sàng trở
thành lang sói, đàn áp, tấn công cắn xé đồng bào mình.
Có thể lấy hàng trăm ví dụ về việc vi phạm nhân quyền, cũng là việc làm độc ác của công an dưới sự chỉ đạo của đảng độc tài.
Trưa
28-2-2011, ông Trịnh Xuân Tùng (số nhà 525, phố Trần Khát Chân, quận
Hai Bà Trưng, Hà Nội) thuê xe ôm chở đến Bến xe Giáp Bát (quận Hoàng
Mai, Hà Nội). trong lúc gọi điện thoại, ông Tùng đã bỏ mũ bảo hiểm ra
cho dễ gọi. Từ trong bến xe, trung tá Nguyễn Văn Ninh (công an phường
Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai) lập tức phát hiện ra và kéo theo vài nhân
viên tự quản giữ trật tự ở bến xe để phạt. Thoạt đầu ông Tùng ra sức
thanh minh về việc làm vô tội của mình và không chịu nộp phạt 200,000
VND như tên Ninh yêu cầu, lập tức tên Ninh giơ dùi cui lên đánh vào cổ
ông, còn những tên nhân viên tự quản xông vào đè nghiến ông xuống đất để
còng tay ông đưa về đồn, dù ông Tùng ra sức la lối:
“Anh
là công an không được làm như thế”. Bỏ qua mọi lời “nhắc nhở” của ông,
Tên Ninh càng cậy quyền thế đánh ông, cho đến khi ông gục hẳn xuống mới
thôi.
Bị đánh đau, ông Tùng kêu cứu xin đưa đi bệnh viện, nhưng tên Ninh càng lớn tiếng mắng ông là giả vờ để ăn vạ và kiên quyết không cho người nhà đến để đưa ông đi. Khi thấy ông rên rỉ vì đau đớn, có dấu hiệu chấn thương nặng sắp chết mới cho người đưa cáng vào để khiêng ông đi. Sợ ông xuống Diêm Vương sẽ đem theo 200.000 VND tiền nộp phạt, tên Ninh còn cho người khóa tay ông vào cáng cứu thương. Ngày 8/3/2011,ông Tùng tắt thở trong nỗi uất nghẹn của cả nhà, đặc biệt là mẹ già, vợ, và cô con gái Trịnh Kim Tiến. Thế là chỉ vì một cú điện thoại gọi “không đúng lúc” và việc cò kè để hạ mức phạt xuống 150.000 đồng, thay vì 200.000, ông đã bị cái gọi là lực lượng “thức cho dân ngủ, gác cho dân yên” đánh đến chết rồi đưa xuống mồ.
20h ngày
20/3/2011, Thiếu tá công an Bùi Minh Thắng, Phó trưởng phòng cảnh sát
giao thông Hậu Giang đón taxi, yêu cầu tài xế Đỗ Quốc Thái chở về Cần
Thơ. Đến ngã tư, gặp đèn đỏ, anh Thái dừng lại, lập tức tên Thắng từ
băng ghế phía sau chồm lên giằng vô lăng đòi lái. Sợ nguy hiểm cho tính
mạng mình, anh Thái kiên quyết không cho, hai bên cãi nhau. Anh Thái bực
tức dừng xe lôi tên Thắng xuống và yêu cầu thanh toán tiền xe. Tên
Thắng liền rút thắt lưng quần ra nện tơi bời vào đầu, vào mặt anh. Khi
lực lượng tuần tra – kiểm soát công an Cần Thơ đưa về chốt giao thông
giải quyết, tên Thắng vẫn còn say bí tỉ, chỉ mặt đồng nghiệp quát: “Mày
hồi nãy đánh tao, phải quì xuống xin lỗi, nếu không tao bắn”. Sau đó,
tiếp tục la hét tưng bừng trong khi công dân Đỗ Quốc Thái phải nhập viện
để băng bó vết thương ở đầu, ngực.
Sáng
ngày 1/3/2011, anh Nguyễn Văn Hướng (ngư dân, sống tại xã Nghi Quang –
Nghi Lộc) đang trên đường đi mua sắm một số dụng cụ đi biển thì bị đội
tuần tra công an Nghi Tân đuổi theo vì không đội mũ bảo hiểm. Khi vừa rẽ
vào đường làng, lập tức anh Hướng bị hai công an bắt kịp, cầm dùi cui
đánh túi bụi vào đầu. Từ đỉnh đầu, máu phụt ra xối xả. Sự việc diễn ra
trước sự chứng kiến đông đảo của người dân tại phường Nghi Tân. Ngay lập
tức, quần chúng nhân dân đã tri hô và kéo đến bảo vệ nạn nhân. Tại trụ
sở CA, cơ quan công an tìm cách chối bỏ trách nhiệm, không chịu lập biên
bản vụ việc trước yêu cầu của gia đình nạn nhân. Người dân bất bình kéo
đến mỗi lúc một đông, chủ tịch và trưởng công an phải cầu viện thêm lực
lượng từ thị xã vào can thiệp, người la, kẻ hét, cãi vã, giằng co khiến
mẹ của nạn nhân ngất xỉu ngay giữa trụ sở công an
11
giờ đêm ngày 16/6/2008, tại xóm trọ nghèo của phường Cầu Giấy, anh
Nguyễn văn Tuyên bất ngờ bị đau bụng dữ dội, không rõ nguyên nhân. nhà
Truyền Đạo Tin Lành Lê Duy Bắc (sinh 1975) vội vàng chở nạn nhân đến
bệnh viện cấp cứu bằng xe máy, không kịp đội mũ bảo hiểm. Khi quay về,
thầy bị áp giải về trụ sở công an phường Cầu Diễn để xử lí. Sau khi thẩm
vấn, họ tịch thu xe, hẹn sáng mai ra trụ sở để tiếp tục điều tra, giải
quyết. Đến hẹn lại lên, thầy Bắc tới và được đối xử như một tội phạm đặc
biệt nguy hiểm, bởi vì công an biết rõ từ lâu, thầy là nhà truyền đạo
Tin lành, thầy đi đến đâu là ở đó có người tin Chúa. Khi đó, thầy đang
chăm sóc, gây dựng bốn hội thánh thuộc Hà Nội, Hà tây, Hòa bình và Phú
thọ. Trong khi công an Việt nam được lệnh đánh phá các hội thánh, chính
vì thế thầy Bắc luôn nằm trong tầm ngắm của công an. Tại Hòa bình, công
an đã trục xuất thầy, hòng phá diệt Tin lành còn trong trứng nước. Sau
đó chính quyền Việt Nam tìm đủ mọi cách, nhất là về hộ khẩu để ngược đãi
thầy, nhằm phá hỏng chức vụ hầu việc Chúa của thầy, cũng như các giáo
sĩ khác…
Vừa thấy thầy đến, trưởng
đồn điều động năm công an võ nghệ cao cường, đặc biệt tinh nhuệ lao vào
thầy đánh hội đồng. Kẻ bịt mắt, kẻ bóp cổ, kẻ bẻ tay, kẻ túm tóc. Một
trận đòn thượng đấm, hạ đá như mưa rào mùa hạ trút xuống thân hình mảnh
dẻ của thầy khiến thầy tối tăm mặt mũi. Chưa đủ, trong lúc tay đánh,
chân đá, lũ công an phường còn la hét:
- Đánh bỏ mẹ nó đi, mày lại phá trụ sở công an à (!?).
Thân
cô thế cô một mình giữa bầy chó sói, thầy chỉ kịp nghe tiếng “ rắc”,
rồi nhìn xuống nơi tay và phát hiện ra tay mình đã gẫy.
Sau
đó, thủ trưởng cơ quan công an phường Cầu Diễn ra lệnh cho gọi xe tắc
xi chở thầy tới bệnh viện 19/8 của ngành công an cấp cứu, rồi xuất chi
500.000 đồng trong ngân sách an ninh quốc gia Việt nam, để em thầy lo
chữa chạy cho nạn nhân. Ngày 24/8/2008, bệnh viện công an trục xuất thầy
trong tình trạng vết thương đau nhức, cánh tay bị công an phang gẫy vẫn
tê cứng không cử động, cầm nắm được. Cuộc sống, sinh hoạt vô cùng khó
khăn. Thiếu tiền trả thuê trọ, tiền ăn, tiền thuốc men, vì thương tật
nên không thể làm gì để sống.
Ngày 11
tháng 1 năm 2011, hàng trăm người của 3 xã Lại Xuân, Kỳ Sơn và Liên Khê
của huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng đã kéo tới bao vây cơ sở sản xuất đất
đèn Cường Thịnh ở xã Lại Xuân để chặn đường không cho xe chở vật liệu ra
vào với lý do: “Khi nhà máy sản xuất thử đã có khói độc hại (màu vàng
nhạt bốc lên), làm hai phụ nữ trong xã bị choáng phải đi cấp cứu” còn
ông Nguyễn Văn Quân (xóm 9, xã Lại Xuân) bị tức ngực, khó thở. Lo ngại
khi nhà máy hoạt động sẽ gây ô nhiễm nặng nề, ảnh hưởng đến sức khỏe của
người dân trong khu vực, nên bà con đã dựng lều, giơ cao biểu ngữ: “Vì
sức khỏe cộng đồng – Hãy bảo vệ môi trường – Bài trừ đất đèn”. Ngay lập
tức chị Ngô Thị Thu bị một công an của huyện Thủy Nguyên bẻ gập tay về
phía sau và một công an khác dùng dùi cui đập thẳng vào làm cánh tay bị
gãy. Dù Chị Thu đau đớn kêu la: “Thả tôi ra, các anh đánh gãy tay tôi
rồi”, nhưng các cán bộ công an không tin, cho rằng chị ăn vạ và tống chị
lên thùng xe chở thẳng về công an huyện Thủy Nguyên. Giữa trời giá rét,
trong tình trạng cánh tay bị gãy, chị Thu yêu cầu được đi cấp cứu nhưng
Ðinh Xuân Khải (phó trưởng công an huyện Thủy Nguyên) nói: “Cứ bình
tĩnh, chưa chết được đâu mà sợ.’”
6
giờ chiều, chị Thu mới được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện đa khoa Thủy
Nguyên và hơn một tiếng sau, do tình trạng nguy kịch, chị được chuyển
lên bệnh viện Việt Tiệp, thành phố Hải Phòng”.
Hai
ngày sau, phóng viên báo “Nông Thôn Ngày Nay” tiếp xúc với ông Khải –
thì ông này tìm mọi cách chối tội cho cấp dưới, với lý do “Chưa xác định
được nguyên nhân chị Thu bị gãy tay”.
Ngày
8/9/2011, anh Nguyễn Văn Long đến Công an huyện Thủy Nguyên Hải phòng
làm thủ tục bảo lãnh cho bạn. Tại phòng tạm giữ, anh gặp ông Cường và
ông Phạm Văn Hải (thượng uý, Đội phó Đội cảnh sát hình sự). Thấy anh
vào, Ông Cường đùa: “Thằng này có cái râu cong dài thế này là đầu gấu
lắm đây”. Phạm Văn Hải bảo: “Để tao nhổ cái nào”. Long không đồng ý, lấy
tay che lại, nên bị Hải đạp vào bụng. Long bực tức đấm lại làm Hải rơi
kính. 4 công an mặc thường phục gồm Nguyễn Văn Vũ, Nguyễn Tiến Hưng, Vũ
Tiến Duy, Nguyễn Văn Thắng cùng xông vào đánh Long ngay tại phòng làm
việc, sau đó lôi sang phòng khác tiếp tục “ra tay”. Gần một tiếng sau,
Long mới được đưa ra ngoài, sau khi bị đánh tơi tả. Ngay sau đó Long
phải nhập viện trong tình trạng thương tích nặng nề.
Trên
đây chỉ là một trong hàng trăm ví dụ công an đánh chết người do dư luận
bất bình đưa tin. Tìm đọc báo trong nước cũng nhan nhản cảnh công an
giở thói côn đồ bức hại người dân đến chết. Xin được dẫn chứng: Ngày
22/12/2009 Công an xã Bom Bo (huyên Bù Đăng, Bình Phước) bắt anh Nguyễn
Văn Long (40 tuổi) về trụ sở Công an xã để “điều tra việc bị tố cáo có
hành vi hiếp dâm trẻ em”. Sau một đêm bị đưa về trụ sở công an xã, anh
Long đã chết.
Kế tiếp, ngày
15/3/2010, cũng tờ VnExpress đưa tin: anh Nguyễn Mạnh Hùng, 33 tuổi, tử
vong tại trụ sở Công an huyện Hà Đông (Hà Nội) trong tình trạng “trở
thành cái xác khô, 10 đầu ngón tay bị sưng, tím đen; hai chân thâm tím…”
sau 11 ngày bị giam giữ. 5 tháng qua, ông Nguyễn Xuân Bình- người cha
đau khổ của nạn nhân đã gởi đơn kêu oan nhiều nơi nhưng đến nay vẫn chưa
nhận được câu trả lời thỏa đáng về cái chết đau đớn của con mình.
Liền
theo đó, ngày 17/3/2010 báo Lao Động đưa tin anh Nguyễn Quốc Bảo, 33
tuổi, đã chết trong đồn Công an quận Hai Bà Trưng (Hà Nội) chỉ sau một
ngày bị bắt giữ. Sau khi báo Người Việt đăng bài viết phân tích rõ các
dấu vết bị nhục hình dẫn đến tử vong, hơn một tháng sau báo Lao Động mới
thông tin “Cơ quan Điều tra hình sự (Viện kiểm Sát nhân dân Tối cao)
cho rằng, vụ việc có dấu hiệu của tội dùng nhục hình và yêu cầu phòng PC
14 (thuộc công an thành phố Hà Nội) chuyển toàn bộ hồ sơ vụ việc lên
Viện kiểm Sát nhân dân để thụ lý giải quyết”.
Anh
Nguyễn Quốc Bảo chết mồ chưa kịp xanh cỏ thì ngày 11/5/2010 báo Thanh
Niên tiếp tục có bài tường thuật về việc anh Võ Văn Khánh sinh năm 1981,
trú xã Ðại An, huyện Ðại Lộc, thành phố Ðà Nẵng đã chết tại Công an
huyện Điện Bàn khi anh Khánh đến “làm việc”.
Trước
đó vài ngày, anh Khánh đi mô tô từ Ðại Lộc xuống Ðiện Bàn thì bị cảnh
sát giao thông giữ xe do không mang theo giấy tờ. Sau đó, Khánh mang
giấy tờ xe xuống Công an huyện thì mới biết chiếc xe này là xe trộm cắp
và có người khai báo bị mất trộm. Trong quá trình Công an huyện Điện Bàn
tạm giữ người, gia đình nạn nhân xin thăm, gặp nhưng Công an huyện từ
chối. Sau khi anh Khánh chết, gia đình được thông báo nguyên nhân chết
là do Khánh… treo cổ tự tử bằng dây buộc giày.
Ông
Võ Văn Thành (cha ruột nạn nhân) đặt câu hỏi: “Tại sao trên cơ thể con
trai tôi lại có những dấu vết bầm tím bị trầy xước, xương sườn bị gãy
nhiều, trên người có in đậm dấu giày, giống như người ta dùng giày đá
vào người con tôi vậy? Tại sao công an lại trực tiếp đến nhà mời tôi
xuống giải quyết xe, vừa đến nơi lại bảo con trai tôi chết rồi? Họ còn
kết luận con trai tôi dùng dây giày để treo cổ tự tử có phi lý quá
không? Dây giày rất nhỏ, rất ngắn lại rất dễ đứt sao lại treo một thân
hình nặng trên 50 kg như con tôi được? Kết luận như vậy là phản khoa
học.”
Báo Lao Động ngày 12/5/2010
tiếp tục thông tin: “anh Phạm Tuấn Hưng (SN 1973, ngụ thôn 3, xã Bình
Trung, Châu Đức, Bà Rịa – Vũng Tàu) đi làm công cho gia đình ông Hoàng
Văn Thông (ngụ thôn 5, xã Bình Trung). Ngày hôm đó, ông Thông mất trộm
điện thoại, có nghi cho anh Hưng. Chiều cùng ngày, hai công an xã tới
nhà chở anh Hưng lên ủy ban nhân dân xã để điều tra làm rõ về việc ông
Thông bị mất điện thoại. 24h giờ đêm, anh Hưng được thả về nhà trong
tình trạng hoảng loạn, mê sảng, trên người bầm dập, hai cổ tay tứa máu. 5
ngày sau, máu từ mũi và miệng anh Hưng vẫn chảy nên gia đình phải đưa
đi chữa trị tại Bệnh viện Đa khoa Bà Rịa”.
Cũng
theo số báo Lao Động cùng ngày nêu trên, “Sáng 11.5, nhiều người dân
hẻm Xí nghiệp Liên Châu đã chứng kiến cảnh chị Nguyễn Thị Thúy (Sinh
1965, ngụ xã Bình Hòa, huyện Thuận An) đã bị một nhóm dân phòng xã Bình
Hòa đánh bất tỉnh”. “Theo thông tin ban đầu, sáng cùng ngày, lực lượng
chức năng tiến hành cưỡng chế đập một bức tường rào nhà chị Nguyễn Thị
Vân (chị ruột nạn nhân) đang tranh chấp với nhà bên cạnh. Tuy nhiên do
chị Vân vắng nhà nên có nhờ chị Thúy ở gần đó qua xem sự việc. Chị Thúy
đề nghị lực lượng cưỡng chế cần đợi chị Vân về thì xảy ra sự việc nêu
trên”.
Độc ác hơn, “sau khi nạn nhân
bất tỉnh, nhóm dân phòng này đem chị Thúy về tại gốc cây bàng cạnh trụ
sở công An xã Bình Hòa” bỏ mặc chị Thúy nằm đó mà không hề có động thái
cấp cứu nào. “Hơn 30 phút sau khi bị đánh, nạn nhân vẫn nằm bất động,
một số bà con đã đưa chị Thúy lên bệnh viện Đa khoa Thuận An cấp cứu.
Lúc 11 giờ cùng ngày, bác sĩ cho biết, chị Thúy vẫn hôn mê sâu nên bệnh
viện đã chuyển nạn nhân lên bệnh viện Đa khoa của tỉnh”.
21h
ngày 7/6/2010, anh Nguyễn Phú Trung vào nhà Nguyễn Viết Thư (xã Thuỷ
Xuân Tiên, huyện Chương Mỹ). Nghi là kẻ trộm, Thư đã túm cổ áo, đánh
Trung và báo Công an xã. Vũ Đình Nghĩa (30 tuổi), là Phó Công an xã Thuỷ
Xuân Tiên và Lê Văn Hoan (33 tuổi), là công an viên cùng Nguyễn Quang
Sinh (36 tuổi) đã dùng dùi cui điện, khoá số 8, gậy gỗ đánh anh Trung,
làm anh Trung gãy 5 xương sườn. Sau khi hành hung, các đối tượng trên đã
đưa anh Trung lên xe 3 bánh tự chế chở ra vứt ven đường quốc lộ 6A
thuộc thôn Tiến An, xã Thuỷ Xuân Tiên rồi bỏ đi.”
Qua
vài ví dụ nhỏ nêu trên cũng đủ thấy rằng cơ quan Công an không phải là
nơi thực thi pháp luật, gìn giữ công bằng, mà là nơi để thể hiện bạo lực
theo kiểu côn đồ với người dân thấp cổ bé miệng. Nguyên nhân dẫn đến
các sự việc đau lòng này là trong thời gian qua, những vụ việc tương tự
không được xử lý nghiêm minh đúng pháp luật, mà có sự bao che, khỏa lấp
tội ác từ trên xuống dưới, tạo tiền đề cho những người làm việc trong bộ
máy nhà nước. Bản thân họ tự cho mình có quyền sinh sát vượt cả lên
trên luật pháp cả mạng sống quý báu của người dân? Tiếc thay những
trường hợp này không hề có dấu hiệu dừng lại mà ngược lại ngày càng gia
tăng. Cái gọi là “người thi hành công vụ” luôn lạm dụng quyền lực nhà
nước để dùng vũ lực trái pháp luật xâm hại nghiêm trọng đến tính mạng,
sức khỏe công dân khiến người dân không tin vào khả năng chính quyền có
thể bảo vệ sự an toàn cho mình trước bóng tối của các thế lực xấu xa phủ
trùm lên đời sống hiện tại nữa. Thậm chí chuyện “xé rào” của một lực
lượng chuyên giữ rào không còn là một điều kỳ lạ, lẻ tẻ nữa mà đã quá
nhiều, tần suất xuất hiện ngày càng “dày” và “đặc”. Ngay cả đến những
người thờ ơ nhất, vô cảm nhất cũng phải thốt lên rằng: “Loạn thật! Đến
lực lượng bảo vệ luật pháp mà còn thế, thì xã hội sẽ ra sao? Thời đại
nào, dù Tư bản, hay Xã hội chủ nghĩa, Phong kiến, đều phải có công an,
bởi không có công an thì xã hội sẽ loạn, song quan trọng phải là công an
tốt, còn nếu chỉ là công an xấu thì xã hội càng loạn hơn, đằng nào cũng
loạn thì thà đừng có công an còn hơn.
Có
lẽ chưa bao giờ lực lượng công an đông như bây giờ (1,2 triệu), cũng
chưa bao giờ công an nhiều “tướng” đến vậy (300 tướng), sắp tới thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ ký lệnh phong thêm 70 tướng nữa; vậy mà sự thực
thì chưa bao giờ xã hội Việt Nam bất ổn như bây giờ: Nạn trộm cướp,
giết người, nghiện hút, buôn bán ma túy, mãi lộ, cướp cạn, buôn lậu,
tham nhũng, trốn thuế v.v… hoành hành khắp nơi, người dân oán thán,
nhưng công an thì bất lực hoặc vô cảm. Thậm chí chính công an cũng trở
thành quân kẻ cướp, giết người khiến nhân dân ghê sợ, xa lánh.
Sở
dĩ có tình trạng công an lộng quyền đến như thế. Vì lãnh đạo nhà nước
Việt Nam, luôn dùng công an để đàn áp dân chúng, dưới dạng “quần chúng
tự phát”. Chính vì thế chưa bao giờ số người dân bị công an giết chết
nhiều như hiện nay, cũng chưa bao giờ số anh em dân chủ,nhà bất đồng
chính kiến hoặc công nhân, nông dân bị bắt bớ, tra tấn, tù đày nhiều như
vậy. Có thể kể hàng loạt tên tuổi của anh em chiến sĩ dân chủ hay dân
oan, giáo dân bị bắt trong thời gian gần đây như Hồ thị Bích Khương(nghệ
An) bị bắt lần thứ 3, ngày 5-1-2011; Nguyễn Hoàng Quốc Hùng; Đỗ Thị
Minh Hạnh; Đoàn Huy Chương bị bắt vào tháng 2 năm 2010.Mục sư Dương Kim
Khải; Bà Trần Thị Thúy; Ông Nguyễn Thành Tâm; Ông Phạm văn Thông; Ông
Nguyễn Chí Thành; Bà Phạm Ngọc Hoa; Ông Cao Văn Tỉnh, vừa là dân oan,
vừa là tín đồ Tin Lành, Phật Giáo Hòa Hảo, tỉnh Bến Tre bị bắt vào tháng
7-2010.
Giáo sư Phạm Minh Hoàng bị bắt ngày 5-8-2010, blogger điếu cày Nguyễn Văn Hải (bị bắt lần 2 không rõ lý do vào tháng 10/2008).
Năm
sinh viên Công Giáo Vinh gồm Thái Văn Dung, Trần Hữu Ðức Ðậu Văn Dương,
Ðặng Xuân Tương, Chu Mạnh Sơn bị bắt lúc 2 giờ sáng ngày 19 tháng 8 năm
2011 v.v.
Bao nhiêu phê phán và đòi
hỏi cải thiện tình trạng vi phạm nhân quyền hiện nay tại Việt Nam của
hầu hết các quốc gia, song chính quyền Hà Nội luôn coi thường dư luận,
chà đạp lên quyền sống của người dân, vẫn tiếp tục kiểm soát Internet,
Blogger và không chấp nhận báo chí tư nhân, càng không cho phép các nhóm
và cá nhân đẩy mạnh các sinh hoạt nhân quyền, trong đó có quyền phát
biểu tự do, quyền sửa đổi những luật lệ cáo buộc các tội trạng đối với
những nhà đối kháng ôn hòa, quyền yêu cầu phóng thích toàn bộ những tù
nhân lương tâm, bãi bỏ án tử hình v.v…
Các
chuyên gia về nhân quyền của Liên Hiệp Quốc muốn thăm Việt Nam cũng bị
từ chối. Luận điệu quen thuộc của Cộng sản Việt Nam là không bắt giữ
người chỉ trích chính phủ, chỉ bắt giữ những người vi phạm luật pháp.
Điều này cho thấy Cộng sản Việt Nam đã gian dối trong bản báo cáo nhân
quyền hàng năm và tiếp tục ngoan cố khi bị thế giới lên án. Vừa đánh lừa
dư luận trong nước về phản ứng của thế giới trước sự gian trá của chế
độ, vừa chỉ đạo ngược lại với với những gì mà họ đã viết trong báo cáo.
Người
dân Việt ở trong nước cũng như hải ngoại sẽ phải sát cánh để đấu tranh
và giành cho được nhân quyền tự do về cho mình. Tuy nhiên, việc ủng hộ
của nhân dân yêu chuộng tự do trên thế giới, là điều hết sức cần thiết.
Chúng tôi rất trân trọng những hỗ trợ của thế giới trong những năm qua.
Trước tình thế ngày càng cấp bách, chúng tôi kêu gọi Liên Hiệp Quốc tích
cực yểm trợ hơn nữa cho các nỗ lực dân chủ hóa ở Việt Nam, đồng thời áp
lực nhiều hơn nữa lên nhà nước cộng sản Việt Nam để họ phải tôn trọng
những quyền căn bản của người dân, những quyền đã được qui định trong
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền mà họ đã cam kết thi hành khi trở thành
thành viên của Liên Hiệp Quốc.
Cuối
cùng điều tôi mơ ước là một ngày gần nhất, chế độ độc tài cộng sản phải
cúi đầu trước dư luận Việt Nam và quốc tế vì tội vi phạm nhân quyền
nghiêm trọng tại Việt Nam.
New York 22-9-2011
Trần Khải Thanh Thủy
Trần Khải Thanh Thủy
No comments:
Post a Comment