Lê Nguyên
“..Một lần khi anh Dũng đang mải miết phiên dịch cho các ngư dân ở tòa
án đến nỗi quên đi đón vợ, thế là vợ anh tự thuê xe chở cả bao dép bán
dở đến tòa án tỉnh để tìm. Lúc này tôi mới biết người đàn ông thông thạo
ba thứ tiếng Việt, Anh, Phi này là một người bán giày dép trên hè
phố...”
Rất tình cờ khi nghe được bài đọc “Tình Đồng Hương Của Người Việt Ở Phi” do đài phát thanh Đáp Lời Sông Núi thực hiện, khiến người nghe xúc động, run theo từng lời đọc của phát thanh viên nhưng không nghe đài giới thiệu tên tác giả nên vào Google “gỏ” thấy hiện ra bài “Tình Đồng Hương Của Dũng Việt Nam”của Đình Dân trên báo mạng Tuổi Trẻ. Bài này có cùng nội dung với bài được phát thanh trên đài Đáp Lời Sông Núi nhưng có vài tiểu đoạn dài hơn ở phần kết.
Bài viết không có gì đặc
sắc nhưng đặc biệt có nhiều tình tiết “thật người” chạm đến trái tim của
nhiều người, trong đó có người viết qua những lời tường thuật về cách
đối xử tự nhiên rất bình thường của tình người với người là có thật của
một người việt Nam lưu lạc xứ người!?
Câu
chuyện kể về một người đàn ông mang tên Dũng, Trần Minh Dũng quê Khánh
Hòa, bỏ nước ra đi đến Phi từ nhiều thập niên trước, lập gia đình với
người bản xứ làm nghề bán giày dép trên vĩa hè ở Philippines.
Tiểu
sử đơn sơ, không học hàm học vị, không quyền cao chức trọng, không
nhiều tiền lắm của nhưng anh giàu lòng nhân ái, có trái tim biết đau với
nỗi đau đồng bào, biết xẻ chia nỗi khổ với ngư dân lâm nạn và “không
chỉ ngư dân gặp nạn trôi dạt đến Phi biết đến Dũng, mà ngay cả thân
nhân của họ cũng lưu tên “Dũng Việt Nam” trong điện thoại cầm tay.” Đó là một đoạn trong lời mở bài viết “Tình Đồng Hương Của Dũng Việt Nam”của tác giả Đình Dân.
Bài
viết ghi lại một phần diễn tiến sự kiện 122 ngư dân bị bắt, chờ ra tòa
vì tội xâm phạm lãnh hải đánh bắt hải sản của Philippines, qua phóng
viên báo Tuổi Trẻ người ta mới biết anh. Trong bài tường thuật có đoạn
viết: “Ngày diễn ra phiên điều trần, từ sáng sớm anh Dũng đã ngồi
trong chiếc xe ba bánh chờ dưới đường. Anh bảo chờ đi cùng 115 ngư dân
từ nhà tù ra tòa án. Nhìn những ánh mắt âu lo qua song sắt của chiếc xe
màu vàng bóp chặt khóa, anh Dũng ngậm ngùi: “Đồng hương mình cả. Mà toàn
là ngư dân chân chất. Vợ con họ ở nhà mà thấy hình ảnh này chắc không
cầm lòng được...”
Vâng, chỉ ngậm ngùi thốt lên “đồng hương mình cả...”
Dũng Việt Nam đã biểu lộ cảm xúc không che dấu về tình nghĩa đồng bào,
chất chứa trong tim anh tự bao giờ, chỉ cần một cái chạm nhẹ “toàn là
ngư dân chân chất...” làm bùng vỡ tuôn trào yêu thương cũng như xẻ chia
khổ đau mất mát với đồng bào mình.
Anh Dũng trong cuộc làm việc với luật sư Philippines
Ảnh: Đình Dân. Tuoitre-online
Ảnh: Đình Dân. Tuoitre-online
Một
điểm sáng khác đáng ghi nhận về con người của Dũng Việt Nam, là anh
cũng như bao nhiêu người khác phải lăn lộn, làm việc cật lực để kiếm
miếng cơm manh áo nuôi sống gia đình mình và chính mình. Có lần vì say
sưa với công việc giúp đỡ đồng bào mà anh đã quên người vợ đang tất bật
trên vĩa hè đường phố mưu sinh được ghi lại như sau: “Một lần khi
anh Dũng đang mải miết phiên dịch cho các ngư dân ở tòa án đến nỗi quên
đi đón vợ, thế là vợ anh tự thuê xe chở cả bao dép bán dở đến tòa án
tỉnh để tìm. Lúc này tôi mới biết người đàn ông thông thạo ba thứ tiếng
Việt, Anh, Phi này là một người bán giày dép trên hè phố.”
Câu
chuyện về người tốt, việc tốt không hư cấu, tưởng tượng của Dũng Việt
Nam có rất nhiều, dưới đây là một trong nhiều câu chuyện thấm đậm tình
nghĩa đồng bào qua lời kể của anh, được phóng viên ghi lại: “Anh
Dũng nói có một câu chuyện mà anh sẽ chẳng bao giờ quên. Đó là vào đầu
tháng 8 vừa rồi. Hôm đó đã 22g đêm. Trời mưa to gió lớn. Tôi đang cho
mấy đứa con đi ngủ thì nhận được điện thoại từ Việt Nam. Người đầu dây
là anh Sơn, một chủ ghe ở tỉnh Quảng Ngãi: “Dũng ơi, làm ơn cứu nạn cứu
khổ giùm 12 ngư dân của tôi đang đánh bắt ở vùng biển nước mình thì bị
bão đánh chìm ghe. Họ điện về nói đã trôi dạt mấy ngày nay theo hướng
nam về vùng biển Philippines. Họ đang cố đu bám vào thuyền thúng trôi
dạt giữa biển. Anh nhờ người ở đó cứu giùm, không để đến sáng mai lạnh
quá họ chết hết.”
Ngay trong
đêm, bằng tất cả mọi mối quen biết, anh Dũng xác định lại chính xác tọa
độ nơi 12 ngư dân bị nạn rồi lập tức cầu cứu hải quân Philippines. Nhưng
gió giật quá mạnh, 12 ngư dân bị trôi dạt khá xa tọa độ được báo nên
tàu hải quân Philippines quần mãi mà không thể tìm thấy họ trong đêm.
Cũng may sáng hôm sau một tàu cá đã thấy họ trôi dạt và cứu giúp. Ngay
sáng hôm đó hải quân Philippines điện hỏi: “Anh có phải người Việt
Nam không, có 12 ngư dân nước anh bị nạn trên biển chúng tôi vừa vớt
được và họ nói cần gặp anh. Lúc đó biết 12 ngư dân còn sống, tôi mừng
như cha chết sống lại.” Anh Dũng nhớ lại.
Thuyền
trưởng Trần Đại , một trong 12 người bị nạn hôm đó kể rằng, Sáng hôm đó
chúng tôi được đưa về làng Việt, sau đó được chăm sóc trong căn cứ quân
sự của hải quân Philippines. Anh Dũng đi kiếm chăn gối, quần áo cho anh
em mặc. Rồi chụp hình, ghi tên tuổi báo với Đại sứ quán Việt Nam ở
Manila giúp anh em làm giấy tờ để về nước”.
Mặc
dù việc làm tự nguyện giúp đỡ ngư dân gặp nạn trong thời gian dài của
anh được nhiều ngư dân biết đến và ghi nhận, thậm chí Nguyễn Thành Công
bí thư thứ hai đại sứ quán Việt Nam ở Phi cũng đã không thể phủ nhận,
phải lên tiếng về lòng yêu thương đồng bào của anh: “... anh Dũng là
một người sống rất tình cảm, nhiệt tình giúp đỡ các ngư dân. Không chỉ
lần này mà trước đây anh Dũng đã cùng đại sứ quán nhiều lần giúp đỡ các
ngư dân Việt gặp nạn khác...”
Thế mà, Dũng Việt Nam khi được hỏi: “Điều gì thôi thúc anh giúp họ?”
Dù lòng tốt giúp người của anh, ngư dân lẫn thân nhân của họ ai cũng
biết nhưng không phải vì thế mà anh nhận vơ vào, bắt họ phải thọ ơn anh,
như đảng cộng sản nhận vơ tất cả công lao “cướp”, đánh đuổi... vào hết
cho mình và muốn người dân bất cứ lễ lạc hội hè, tiệc tùng ma chay, cưới
hỏi đều phải mở mồm nói nhờ ơn bác, đảng... cám ơn nhà nước, chính
quyền các cấp tạo điều kiện...
Riêng Dũng Việt Nam rất vô tư, rất thật lòng lẫn nhún nhường đáng kính phục khi trả lời Đình Dân: “Vì
họ là đồng hương, thấy đồng hương bị nạn chẳng lẽ bỏ mặc. Tôi cũng chỉ
là một trong số những người giúp họ mà thôi, ở đây nhiều người Việt Nam
khác như anh Ba Thanh, anh Công, anh Hải, chị Oanh còn giúp họ nhiều
hơn.”
Thật, không thể không
ngưỡng phục tính trung thực, thật thà của Dũng Việt Nam, ở hoàn cảnh đó
không thiếu các đảng viên nhân cơ hội báo cáo thành tích, thổi phòng
chiến công tưởng tượng cho riêng mình thậm chí đạp xác đồng chí để tiến
lên đài danh vọng, nhưng với Dũng thì không, anh không nhận vơ vào cho
riêng mình: “...tôi là một trong những người giúp họ... còn nhiều người Việt Nam khác... giúp họ nhiều hơn...”
Cuối cùng câu nói ấn tượng nhất, câu nói khẳng định nguồn gốc, nhân cách của Dũng Việt Nam: “...một điều mà tôi luôn muốn nói về quê nhà là dù Dũng ở Phi nhưng tâm hồn luôn hướng về đất mẹ Việt Nam.”
Tại sao Dũng Việt Nam phải bỏ nước ra đi mà lòng luôn hướng về đất mẹ
thân yêu là một câu hỏi làm tê buốt lòng người? Có lẽ, chính nhận thức
này, hình thành nhân cách sống, gắn chặt Dũng Việt Nam sống đích thực
với ý nghĩa hai chữ đồng bào. Dù hơn hai mươi năm trôi qua, kể từ ngày
Dũng Việt Nam ngậm ngùi, gạt nước mắt ra đi vẫn canh cánh bên lòng, vẫn
luôn hướng về một quê hương xa tít tắp bên kia bờ biển Đông, có bà con
làng xóm thân yêu, có đồng bào ruột thịt còn oằn mình trong bão lửa của
địa ngục trần gian!
Anh Dũng (thứ hai từ trái) làm phiên dịch
trong buổi khám sức khỏe cho ngư dân
Ảnh: Đình dân - Ảnh: Đình Dân, Tuoitre-online
trong buổi khám sức khỏe cho ngư dân
Ảnh: Đình dân - Ảnh: Đình Dân, Tuoitre-online
Từ
bài viết về Dũng Việt Nam chỉ ra vài khía cạnh khác với nhiều cảm xúc
đớn đau, uất nghẹn khôn nguôi hòa trong nỗi vui buồn lẫn lộn của cuộc
đời.
Vui vì Việt Nam vẫn còn đó những
người con của Mẹ, biết yêu thương đùm bọc những người anh em cùng chung
bọc mẹ, biết giữ vẹn tình nghĩa đồng bào và vui với những người anh em
ngư dân không may gặp nạn được hải quân phi nhiệt tình, cứu giúp hết
lòng trong tình thương nhân loại. Xa hơn nữa là 122 ngư dân Việt xâm
phạm lãnh hải Phi bị bắt, bị đưa ra tòa xét xử công khai, công bằng văn
minh có luật sư biện hộ, có những người không phải thân nhân ruột thịt,
chỉ vì nghĩa đồng bào vẫn được tự do dự khán phiên tòa, không bị rào
chắn ngăn chận hay công an xô đẩy đuổi xua thô bạo.
Buồn
vì cùng cảnh gặp nạn trên biển, tìm nơi trú bão, đánh bắt cá trên ngư
trường truyền thống của tổ tiên, ngư dân Việt Nam lại bị tàu Trung Cộng,
nước đồng chí anh em đuổi bắt, bắn giết cướp ngư cụ, đòi tiền chuộc táo
tợn như cướp biển thời trung cổ. Trong khi quan hệ Việt-Phi so với
Việt- Trung không gần gủi thân thiết bằng. Cả hai nước Việt-Trung không
ngớt ca ngợi mối quan hệ tốt đẹp núi liền núi, sông liền sông, môi hở
răng lạnh, vừa là đồng chí, vừa là anh em với 16 chữ vàng, 4 tốt...
nhưng Trung Cộng lại có hành động man rợ khác thường đối với ngư dân của
nước đồng chí anh em Việt Nam. Ôi, ngao ngán thay tình đồng chí xã hội
chủ nghĩa anh em...!
Có lẽ, thế giới
đều biết, đều nghe nói đến anh nhà giàu mới nổi Trung Cộng tuyên bố trổi
dậy hòa bình nhưng qua hành động hung hăng như hải tặc trên biển Đông,
khiến thế giới không khỏi e ngại, dè chừng mộng bá quyền của anh nhà
giàu mới nổi nhưng chưa gột rửa được lối sống của loài dã thú hoang dai.
Xét
cho cùng Trung Cộng so với phi có mạnh nhưng không lớn, có giàu nhưng
thiếu văn minh bởi cách ứng xử man rợ của họ với ngư dân Việt Nam. Nước
Philippines tuy nhỏ nhưng có tấm lòng lớn, không giàu nhưng ứng xử văn
minh thể hiện phong cách của một nước độc lập có chủ quyền, thực thi
luật pháp khá công bằng đối với ngư dân Việt Nam. Trung Cộng được tiếng
là lớn, giàu, mạnh “dự bị” trở thành siêu cường nhưng về mặt ứng xử minh
bạch văn minh trong khuôn khổ luật pháp quốc tế còn khá lâu mới bắt kịp
Philippines.
Dễ thấy nhất cho cách
ứng xử văn minh, là hải quân phi khi thấy người gặp nạn trên biển ra sức
cứu giúp, khi ngư dân nước ngoài xâm phạm lãnh hải bị bắt giữ được xét
xử công khai công bằng. Trong khi Trung Cộng luôn nói là đồng chí với
Việt Nam lại bất chấp lý do cho tàu đuổi bắn, bắt giữ đòi tiền chuộc như
băng đảng xã hội đen, không qua bất cứ phiên tòa xét xử nào, trong khi
vùng biển đảo mà họ đòi chủ quyền là của Việt Nam bị họ dùng vũ lực
cưỡng chiếm, cả thế giới đều biết.
Qua
vài nét cụ thể vừa nêu, cho chúng ta thấy tình đồng chí của hai đảng
cộng sản, hai nhà nước xã hội chủ nghĩa anh em khá phủ phàng, cay đắng
nhưng đây chỉ là tình đồng chí trên mặt nhà nước với nhà nước, còn tình
đồng chí trong nội bộ đảng cộng sản thì sao?
Có
nhiều câu chuyện kể về tình đồng chí trong nội bộ cộng sản khắp nơi
trên thế giới, kể từ thời cách mạng Nga năm 1917 đến giai đoạn cực thịnh
của cộng sản quốc tế và mãi cho đến tận thời nay. Những mẫu chuyện về
tình đồng chí giữa các “cá thể”cộng sản có thể viết thành câu chuyện dài
“kinh dị” nhiều tập không cần phải tưởng tượng hay hư cấu như chuyện
Lenin đối với các đồng chí của mình sau khi dựng nên nhà nước liên Sô
hay chuyện Mao đối với các đồng chí đã cùng Mao làm cuộc “vạn lý trường
chinh” lập nên nhà nước Trung Hoa cộng sản...
Có
thể, các câu chuyện kể về tình đồng chí của Lenin, Mao bên tây bên tàu
xa xôi, xưa cũ khó cho những kẻ tự dựng tường bao quanh che lấp trí tuệ
kiểm chứng tìm hiểu, không khéo bị cho là bịa chuyện nói xấu lãnh tụ
kính yêu. Thôi thì mỗi bạn đọc cố tìm cho mình một câu chuyện tình đồng
chí cộng sản trong đời sống hiện tại, tại chỗ quanh ta như chuyện kể về
các ông Nguyễn Hữu Đang, Phùng Quán, Trần Dần, Hữu Loan...Trần Xuân
Bách, Trần Độ, Kim Ngọc, Nguyễn hộ, Nguyễn Văn Trấn, Phạm Quế Dương...
Riêng
người viết xin cống hiến bạn đọc câu chuyện “ấn tượng” mới xảy ra gần
đây trong thế kỷ này, về tướng công an Trần Văn Thanh, nguyên giám đốc
công an Đà Nẳng, nguyên chánh thanh tra bộ công an. Chuyện tướng Thanh
khởi đầu từ việc chủ mưu rải truyền đơn, “tố cáo sai sự thật” nhằm hạ uy
tín lãnh đạo Nguyễn Bá Thanh “vua” Đà Nẳng, dẫn đến bị khởi tố ra tòa
với tội danh dài thậm thượt, chữ nghĩa lủn củn tối tăm “lợi dụng các
quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp
pháp của tổ chức, công dân” cùng với một thiếu tá, một trung tá công an
với nhiều tình tiết phức tạp, không nằm trong “khung” giới thiệu tình
đồng chí cộng sản đến với bạn đọc nên người viết mạn phép không bàn tới.
Ông Trần Văn Thanh đến tòa trên băng ca.
Ảnh: Trà Bang (VNExpress)
Ảnh: Trà Bang (VNExpress)
Chuyện
phạm tội bị luật pháp trừng phạt là chuyện bình thường nhưng chuyện ông
tướng công an Trần Văn Thanh ra tòa rất lạ, nói theo đảng là bước đột
phá tạo dấu ấn đặc biệt, dù cho ai đầu óc phong phú cũng khó có thể
tưởng tượng ra cảnh ông tướng Thanh phải ra hầu tòa trên xe cứu thương
trong tình trạng hôn mê, thở oxy với nhiều dây nhợ truyền dịch gắn trên
thân thể trần trụi của ông là có thật? Một phiên tòa “khủng khiếp” bị
can hầu tòa trên xe cứu thương thuộc loại hàng “độc” chỉ có xảy ra trong
tình đồng chí của những tên cộng sản Việt Nam, làm cho mọi người nghe,
thấy không khỏi “kinh hoàng” phẫn nộ với các người đồng chí của ông.
Thú
thật người viết thật sự ghê tởm khi đọc tin, thấy hình ông Thanh mê man
bất động bị đưa ra tòa trên xe cứu thương, mãi cho đến bây giờ vẫn cảm
thấy bất lực, không biết phải sử dụng ngôn từ nào để diễn giải, lột tả
cho trọn vẹn ý nghĩa tình đồng chí của Tướng Thanh với các đồng chí của
ông. Thiết nghĩ, dù thế nào đi nữa ông Thanh cũng là con người, nhất là
đồng chí, dồng đảng của các ông, có cần phải đối xử tàn nhẫn đến như thế
không, thật không tài nào hiểu nỗi?
Tóm
lại, qua cách ứng xử trên biển đông của Philippines, Trung Cộng giúp
cho chúng ta nhận ra khá rõ sự khác biệt giữa hành động man rợ và văn
minh, nhất là hiểu rõ hơn tình đồng chí thắm thiết của hai nước xã hội
chủ nghĩa anh em cộng sản. Vẫn nhận xét theo chiều hướng đó, với chuyện
Dũng Việt Nam, chuyện hầu tòa của tướng công an Trần Văn thanh, ít nhiều
giúp cho mọi người có hình mẫu cụ thể để nhận ra sự khác biệt sống động
giữa đồng bào với đồng chí. Hy vọng qua mẫu chuyện nhỏ này sẽ mở ra
hướng đi tích cực hơn cho sự chọn lựa đồng bào hay đồng chí trong cuộc
sống làm người của mỗi người chúng ta?
Lê Nguyên
Nguồn: Dân Làm Báo
No comments:
Post a Comment