Sơn Tùng - Báo Quân Đội
Nhân Dân, một trong hai cái mồm chính thức của Đảng CSVN, ngày
27-6-2011 đăng một bài tựa đề “Lựa chọn, bố trí đúng cán bộ trong chuyển
tiếp thế hệ lãnh đạo, quản lý”, tác giả là “Trung tướng PGS, TS Nguyễn
Tiến Bình” đã nói đến “bài học” về sự sụp đổ của Đế quốc Đỏ Sô Viết năm
1991 như sau:
“Sẽ mắc sai lầm
nghiêm trọng về chiến lược và phải trả ngay những giá rất đắt nếu mắc
sai lầm trong lựa chọn, bố trí cán bộ. Sự sụp đổ và tan rã của Liên bang
Cộng hòa XHCN Xô-viết cách đây 20 năm cho chúng ta bài học rất sâu sắc
về vấn đề này. Nhân danh ‘đổi mới’, ‘cải tổ’, những phần tử cơ hội, thực
dụng về kinh tế và chính trị trong ban lãnh đạo Đảng và Nhà nước Liên
Xô đã phản bội lý tưởng XHCN và lợi ích quốc gia dân tộc, dùng mọi thủ
đoạn loại bỏ những người cộng sản kiên trung ra khỏi bộ máy lãnh đạo của
Đảng, Nhà nước và quân đội. (Khi M.Goóc-ba-chốp làm Tổng bí thư Đảng
Cộng sản Liên Xô, có 8 ủy viên trong Bộ Chính trị và Ban Bí thư Trung
ương Đảng, hơn 20 bộ trưởng và hàng chục lãnh đạo cấp bộ, 92,5% trong
150 bí thư khu ủy, thành ủy, tỉnh ủy bị cách chức hoặc thay thế; trong
ba năm từ 1987 đến 1989 có khoảng 50% cán bộ cơ quan chiến lược của quân
đội, hơn 100 cán bộ chính trị cấp chiến dịch – chiến lược và 30% tướng
lĩnh bị cách chức hoặc cho ra quân với lý do ‘tư tưởng bảo thủ, không
ủng hộ cải tổ’, được thay thế bởi những phần tử ‘cấp tiến’). Từ
đó, làm cho Đảng Cộng sản Liên Xô bị mất vai trò lãnh đạo và tan rã,
Quân đội Liên Xô tuy còn 3,9 triệu quân, được trang bị rất hiện đại,
vượt xa quân đội các nước cả về lực lượng chiến đấu thông thường và lực
lượng hạt nhân chiến lược, nhưng do bị ‘phi chính trị hóa’ nên mất sức
chiến đấu, không bảo vệ được Tổ quốc XHCN...”(ngưng trích)
Lập
luận trên đây của viên trung tướng kiêm “phó giáo sư” (?) và “tiến sĩ”
(?) VC đã cho thấy bản chất cực kỳ phản động của Đảng CSVN trước trào
lưu dân chủ hoá trên toàn thế giới. Thật ra, tất cả các đảng cộng sản
đều mang bản chất phản động mặc dầu chúng xưng danh “cách mạng” và kết
tội những người chống lại chúng là “phản động”.
Trong
lịch sử cận đại, tất cả các đảng cộng sản, khởi đầu từ công sản Nga,
đều lên nắm quyền bằng bạo lực, trái ngược với ý chí của đa số quần
chúng. Đó là phản động. Bằng cách ấy, năm 1917 Lê-nin và nhóm
Bôn-sê-vích đã lật đổ chính quyền dân chủ non yếu vừa thành lập được vài
tháng tại Nga, dựng lên chế độ cộng sản đầu tiên trên thế giới, khai
sinh ra đế quốc đỏ Liên Sô dưới tên chính thức “Liên Bang Cộng Hoà Xã
Hội Chủ Nghiã Sô Viết”. Trong suốt 70 năm, từ “cái nôi của cách mạng vô
sản” tại Điện Kremlin, chủ nghĩa cộng sản đã được xuất cảng tới khắp các
lục điạ, đem theo tàn phá và chết chóc còn nhiều hơn hai cuộc thế chiến
cộng lại. Nó cũng mang theo thù hận, nghèo đói, sợ hãi đến đời sống của
hơn một phần ba nhân loại. Sự bành trướng hung bạo ấy đã tạo ra cuộc
chạy đua vũ trang giữa Hoa Kỳ và Liên Sô, đặt thế giới trước hiểm hoạ
thường trực của một cuộc chiến tranh hủy diệt, và cũng làm suy kiệt tài
nguyên của Liên Sô với hơn 30 ngàn đầu đạn nguyên tử trong một đất nước
mà người dân phải xếp hàng nhiều giờ để mua vài quả trứng hay một ổ bánh
mì.
Tình trạng đen tối bế tắc ấy của
nước Nga cũng như toàn khối cộng sản chư hầu Đông Âu đã được khai thông
trong sáu năm ngắn ngủi khi Ông Mikhail Gorbachev giữ chức Tổng Bí thư
Đảng CS Liên Sô. Ông đã can đảm đưa ra chính sách “perestroika” (tái
tạo) và “glasnost” (cởi mở). Hai chính sách ấy đã thổi một luồng sinh
khí vào guồng máy cai trị mục nát và nô lệ hoá gần 300 triệu dân Nga, mở
đường cho những đổi mới tại Liên Sô hướng về dân chủ. “Perestroika” và
“glasnost” được gieo mầm ở Nga nhưng đã đơm hoa kết trái trước tại Đông
Âu, và chỉ 4 năm sau, hàng loạt các chế độ độc tài cộng sản do Liên Sô
dựng lên từ sau Thế Chiến II đã theo nhau sụp đổ khi dân chúng đứng lên
đòi tự do.
Nước Nga cần những thay
đổi nhanh chóng hơn, rộng lớn hơn, trong lúc thành phần bảo thủ phản
động trong đảng lại cố kéo lùi bánh xe lịch sử. Trong tình thế ấy, một
“cứu tinh” đã xuất hiện: Boris Yeltsin. Đang là bí thư Thành ủy
Mạc-tư-khoa, Ông Yeltsin đã đứng ra thách thức chương trình đổi mới, đòi
tiến mau tiến mạnh hơn nữa, và trở thành đối thủ chính trị của
Gorbachev, và rồi ông đã xé thẻ đảng trước một đại hội, công khai và dứt
khoát đứng về phiá quần chúng đang khao khát tự do. Sau đó, ông được
bầu làm tổng thống Cộng Hoà Nga trong một cuộc phổ thông đầu phiếu được
tổ chức lần đầu tiên trong lịch sử hơn một ngàn năm của nước Nga. Ngày
18.8.1991, bọn giáo điều cuồng tín trong Đàng CS Nga âm mưu đảo chánh,
mong đảo ngược tình thế. Yeltsin đã dũng cảm đứng ra kêu gọi quần chúng
xuống đường chống lại bọn phản động làm loạn, cứu vãn nước Nga và cứu
được chiếc ghế Chủ tịch Liên Sô cho Gorbachev. Nhưng cũng từ đó, Ông
Gorbachev đã bị thời cuộc biến chuyển mau lẹ vượt qua. Ngày 24.12.1991,
trong bài diễn văn từ chức ngắn đọc trên đài truyền hình Mạc-tư-khoa
trước khi giao quyền cho Tổng thống Yeltsin, Ông Gorbachev nói rằng chủ
nghiã cộng sản đã đưa Liên Sô vào chỗ bế tắc và ông đã làm xong nhiệm vụ
giải thoát dân tộc Nga.
Boris Nikolayevich Yeltsin |
Cũng
từ lúc ấy, lá cờ búa liềm màu đỏ máu trên nóc Điệm Kremlin đã bị hạ
xuống vĩnh viễn, sau 70 năm ám ảnh loài người trong cả những giấc ngủ
không yên. Mikhail Gorbachev được lịch sử ghi nhận là người đã giải
phóng dân tộc Nga và các dân tộc Đông Âu, và tránh cho nhân loại một
cuộc chiến tranh nguyên tử. Nhưng 20 năm sau, tại cái nước Việt Nam bất
hạnh vẫn còn bị cai trị bởi đám con cháu của những học trò mê muội của
Lê-nin, có anh tướng cuồng tín xưng quân hàm chưa đủ, còn khoe “phó giáo
sư” và “tiến sĩ” để nói thay cho đảng những điều ngu dốt và phản động,
kết tội ông thầy cũ “Goóc-ba-chốp” là “sai lầm chiến lược” nghiêm trọng
nên đã làm tan rã Liên Sô xã hội chủ nghiã. Đây là “bài học” sai lầm của
những kẻ cực kỳ phản động không chịu mở mắt trước lịch sử và trào lưu
dân chủ hoá đã và đang diễn ra trên khắp thế giới. Viên tướng Nguyễn
Tiến Bình dù có khoe chức “phó giáo sư” và “tiến sĩ” cũng chỉ nhai lại
những bài bản cũ mèm của đảng:
“Trong
chiến lược ‘diễn biến hòa bình’ chống phá độc lập dân tộc và CNXH ở
nước ta, các thế lực thù địch ra sức lợi dụng các dự án đầu tư, viện trợ
kinh tế, hoạt động ‘ngoại giao thân thiện’, chương trình ‘hợp tác đào
tạo’… để tăng cường ‘can dự’ sâu hơn vào công tác nhân sự, ‘đón lõng’
quá trình chuyển tiếp các thế hệ cán bộ lãnh đạo, quản lý của Đảng và
Nhà nước ta nhằm tạo ra một đội ngũ cán bộ ‘cấp tiến’ thân phương Tây tư
bản chủ nghĩa, nhất là trong các cơ quan tham mưu chiến lược và ban
lãnh đạo, điều hành đất nước, thúc đẩy ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’
trong nội bộ ta. Kịch bản này đã được các thế lực thù địch thực hiện
thành công ở Liên Xô và các nước Đông Âu trong những thập kỷ cuối thế kỷ
20.
Để xây dựng và bảo vệ
vững chắc Tổ quốc Việt Nam XHCN, vấn đề then chốt có ý nghĩa quyết định
là xây dựng và thực hiện tốt chiến lược cán bộ. Trong công tác tổ chức,
sắp xếp cán bộ từ Trung ương đến cơ sở, nhất là những vị trí chủ chốt,
cần chú ý lựa chọn, bố trí đúng những người thực sự tiêu biểu về bản
lĩnh chính trị…”(hết trích)
Đảng CSVN là lịch sử của phản động, phản quốc, tàn bạo và lừa dối…sẽ bị hạ xuống, vĩnh viễn…
Có
vẻ đã quá trễ để Đảng CSVN đưa ra những “cảnh báo” như trên. Người dân
Việt Nam ngày nay đều đã biết lịch sử Đảng CSVN là lịch sử của phản
động, phản quốc, tàn bạo và lừa dối. Nó đã cướp trắng ngày “Cách mạng
Tháng 8 năm 1945” của dân tộc Việt Nam. Nó đã đưa nuớc Việt Nam vào hai
cuộc chiến tranh “giành độc lập” và “chống đế quốc” không cần thiết. Để
chiếm quyền và nắm quyền cai trị cho “đảng”, nó đã sát hại những người
quốc gia yêu nước, nó đã cúi đầu nhường đất nhường biển cho Cộng sản
Tàu. Nó đã đem bao tai hoạ đến với dân tộc Việt Nam và tàn phá đất nước
Việt Nam. Ngày nay người dân Việt Nam đã không còn bị lừa đối và không
còn sợ nó. Dù đã “cảnh báo” về “bài học Goóc-ba-chốp” , và dù đã sống
thêm được 20 năm sau cái chết của “Liên Sô vĩ đại”, Đảng CSVN cũng sẽ đi
tới cùng một nơi với Đảng CS Liên Sô. Ngày ấy, lá cờ đỏ màu máu cũng sẽ
bị hạ xuống, vĩnh viễn, khỏi nóc Bắc Bộ Phủ.
Sơn Tùng
4.7.2011
No comments:
Post a Comment