Hồ Bất Khuất - Nhìn
trên bản đồ, thấy Hoàng Sa và Trường Sa gần gũi với giải đất phía nam
hình chữ S. Đặt chân tới Trường Sa, thấy mồ hôi, máu và nước mắt của
chúng ta đã đổ vì giải đất thiêng liêng giữa trùng khơi này. Dân ta
không sợ gian khó; không sợ sóng to, gió lớn; không sợ tàu lạ và sự hung
hăng của chúng… Để giữ được chủ quyền biển đảo, chúng ta không được
phép sợ, kể cả sợ những điều được gọi là “nhạy cảm”, “tế nhị”…
Vẻ đẹp thanh bình trước bão tố
Khi
chưa về Trường Sa, tôi vẫn tưởng tượng ra những vẻ đẹp hùng tráng của
vùng biển đảo. Nhưng khi tận mắt ngắm nhìn, tôi vẫn không khỏi xuýt xoa
trước vẻ duyên dáng, mặn nồng, lãng mạn của quần đảo Trường Sa.
Theo
các nhà địa chất thì quần đảo Trường Sa của chúng ta được hình thành
chủ yếu do các lớp san hô chồng lên nhau. Hàng triệu năm qua đi, những
lớp san hô nhô lên khỏi mặt nước, biến thành đất, cát cho cây xanh mọc
lên. Ông cha ta đã ra đây từ hàng trăm năm trước, gọi chúng là “Những
bãi cát vàng”. Nay chúng ta có trách nhiệm bảo vệ và tôn tạo chúng.
Trường
Sa đang lớn lên và đẹp ra hàng ngày. Theo các chiến sỹ hải quân, đảo
Phan Vinh, đảo An Bang và một số đảo khác hình như đang bị bồi đắp cao
thêm, rộng ra. Rồi chính chúng ta cũng tôn tạo thêm để mở rộng diện tích
trồng cây xanh, xây thêm nhà để cho dân ở.
Trước
mùa gió chướng (bắt đầu vào khoảng cuối tháng 7), vùng biển Trường Sa
lặng sóng, gió và mặt trời cũng hiền hoà hơn. Ra Trường Sa vào thời điểm
này, chúng ta thấy nơi đây thật yên bình, nhất là khi ta nghe tiếng trẻ
ê a học chữ, từng đôi cò biển rảo bước dưới góc cây xanh hay nhởn nhơ
bay trên những mái nhà…
Nhưng
cảm giác đó nhanh chóng qua đi khi nơi đây xuất hiện nhiều con tàu lạ.
Thật ra chúng chẳng lạ gì cả vì đó là tàu của Trung Quốc đã quá quen với
việc đi lại ngông nghênh và tỏ ý đe nẹt. Nhưng quân và dân ta ở nơi đây
xem đó là “ sự qua lại vô hại”. Nhưng chúng ta cũng biết sẽ có lúc
chúng gây hại nên chúng ta đề cao cảnh giác.
Rời
Trường Sa, mang theo ánh mắt, nụ cười, vẻ lạc quan, yêu đời, thái độ
hiên ngang, đĩnh đạc của các chiến sỹ, tôi thấy tự tin, dù biết rằng
phía trước còn muôn vàn gian khổ, hy sinh, đòi hỏi nước mắt và máu. Tôi
đã đến thắp hương trên những ngôi mộ ở Trường Sa, dự Lễ tưởng niệm các
chiến sỹ hy sinh trên thềm lục địa phía nam. Tất cả đều diễn ra trang
trọng, cảm động nhưng không bi lụy. Ở đây, hầu như không ai sợ cái chết.
Sau
những ngằyngợc xuôi các đảo ngoài khơi xa, về lại giữa những giàn khai
thác dầu khí, cảm thấy ấm cúng, thâm thiết, yên bình và tự tin vô cùng.
Phải có những chiến sỹ ngoài đảo xa, phải có những con tàu tuần tiễu,
chúng ta mới yên tâm để thăm dò, khai thác dầu khí của chúng ta.
Khi một đất nước vĩ đại xử sự không xứng tầm
Tôi
luôn tôn sùng văn hoá, lịch sử Trung Quốc và xem đây là một đất nước vĩ
đại. Nhưng tôi không bất ngờ, không ngạc nhiên khi thấy tàu Trung Quốc
cắt cáp thăm dò dầu khí, cướp bóc, đe dọa ngư dân ta. Tôi chỉ hơi ngạc
nhiên khi thấy thái độ trơ trẽn và cách hành xử theo kiểu tiểu nhân của
một nước lớn. Nhất là khi người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho
rằng họ không cố ý phá cáp tàu Viking II, mà do tàu đánh cá của họ bị
xua đuổi nên chạy vướng vào cáp…
Với sự kiện tàu Viking II, Trung Quốc phản ứng một cách cực kỳ mau lẹ, nhưng tôi không ngờ họ lại vụng về đến thế!
Việt Nam chúng ta đã phản đối mạnh mẽ và khẳng định: Đây là hành động “hoàn toàn có chủ ý, được tính toán và chuẩn bị kỹ lưỡng”.
Trong
khi đó Trung Quốc nói: “Tàu cá Trung Quốc, trong khi hoạt động tại vùng
biển trên, đã bị tàu có vũ trang của Việt Nam xua đuổi”. Đây chính là
điều Trung Quốc “tự vả vào mồm mình”.
Vì
sao ư? Vì hiện nay đang là thời gian Trung Quốc cấm đánh bắt cá, vậy
hoặc là tàu cá đó của Trung Quốc phớt lờ lệnh của Chính phủ, hoặc là tàu
cá đó được xúi giục vào đánh bắt cá trong vùng chủ quyền của Việt Nam,
hoặc người phát ngôn nói láo.
Xưa
đến nay, Trung Quốc hành động phách lối nhưng khi nào cũng nói năng
hùng hồn, chặt chẽ, nhưng lần này rõ ràng là họ đã không còn ở trạng
thái như vậy. Điều này cùng với nhiều phát ngôn và hành động ngang ngược
khác chứng tỏ Trung Quốc là một đất nước vĩ đại nhưng đang xử sự rất
tầm thường. Điều này khiến những nhân cách lớn trong lịch sử Trung Quốc
như Khổng Tử, Khuất Nguyên, Đỗ Phủ… đỏ mặt.
Trên
thực tế, không phải tất cả người Trung Quốc đồng tình với chính sách
ngang ngược của chính quyền hiện hành. Không ít trí thức Trung Quốc đã
lên tiếng cho rằng với cách xử sự hiện nay, “Trung Quốc đang tham đĩa,
bỏ mâm”.
Lựa chọn của chúng ta
Nói
một cách chính xác và thực lòng là chúng ta không có cách lựa chọn nào
khác ngoài việc đoàn kết 90 triệu (kể cả 4 triệu Việt kiều sống ở nước
ngoài) người Việt lại để giữ chủ quyền biển đảo. Lựa chọn điều này,
chúng ta không có quyền sợ hãi, kể cả sợ những thứ được gọi là “nhạy
cảm”, “tế nhị”.
Trước
tiên, chúng ta ưu tiên cho việc đấu tranh bằng con đường hoà bình. Phải
huy động ở mức cao nhất năng lực trí tuệ, bản lĩnh và lòng dũng cảm để
tìm mọi cách làm cho Trung Quốc hiểu ra là phải có cái nhìn công bằng về
Biển Đông. Không thể có chuyện một quốc gia (dù là lớn mạnh đến mấy!)
lại áp đặt cho việc ai có quyền đánh cá, thăm dò tài nguyên, đi lại… ở
Biển Đông! Điều đó phải dựa vào lịch sử và Pháp luật quốc tế.
Không
có chuyện Biển Đông tiếp giáp với nhiều quốc gia, trong khi đó một quốc
gia nằm ở ngoài rìa lại đòi làm chủ 80% diện tích Biển Đông! Ai cũng
thấy đòi hỏi này của Trung Quốc là vô lý, không có bất kỳ cơ sở nào. Ấy
vậy mà họ cứ nhai đi nhai lại mãi điều này. Thật ra, trong thế giới hiện
đại cũng cần phải biết xấu hổ vì những đòi hỏi phi lý của mình.
Thiết
nghĩ cũng nên nhắc lại chuyện của Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi. Sau chuyến
đi sứ thành công, vua Trung Quốc mở tiệc chiêu đãi để chia tay sứ Nam.
Trong bữa tiệc đương nhiên là có món cá ngáp trứ danh. Theo luật của
Trung Quốc bấy giờ: ăn xong lườn trên con cá, gỡ bỏ xương, ăn tiếp; ai
lật cá, bị xem là mắc tội phản nghịch, chém. Mạc Đĩnh Chi ăn hết lườn
trên, điềm nhiên lật cá, có tiếng hô “Sứ Nam phạm luật!”. Mọi người nhìn
xuống, thấy cá đã lật, vua Trung Quốc nói: “Sứ Nam phạm luật, chém
đầu!”. Cũng theo luật Trung Quốc lúc bấy giờ, trước khi chết, người phạm
tội được thực hiện một ý nguyện cuối cùng. Vua Trung Quốc hỏi: “Sứ Nam
muốn điều gì?”. Mạc Đĩnh Chi trả lời: “Thần muốn xin đôi mắt của người
nhìn thấy thần lật cá!”. Vua Trung Quốc hỏi: “Ai nhìn thấy sứ Nam lật
cá?”. Câu hỏi được nhắc lại ba lần nhưng không có ai lên tiếng nhận mình
nhìn thấy. Như vậy là không có nhân chứng, theo luật, sứ Nam vô tội! Rõ
ràng Mạc Đĩnh Chi đã nhìn thấy những điều vô lý của luật lệ Trung Quốc
lúc bây giờ nên ông chủ động vi phạm để bóc mẽ. Nay Trung Quốc cũng có
nhiều đòi hỏi vô lý, mong rằng các nhà ngoại giao của ta và các nước
khác chỉ ra một cách hùng hồn và có sức thuyết phục.
Thứ
hai, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chẳng nhẽ hàng xóm
đến đốt nhà mình, bắn giết con em mình nhưng mình cũng chỉ “kiên trì
biện pháp hoà bình”? Trung Quốc mạnh hơn Việt Nam rất nhiều; tàu của họ
to hơn, súng đạn họ nhiều hơn, họ hung hăng hơn nhưng không phải không
biết sợ. Tháng 12 -1988, tôi lên Lạng Sơn lê la khắp nơi trong một tháng
và được Đại tá Trần Rỹ (hồi chiến tranh biên giới là Phó Tư lệnh mặt
trận Lạng Sơn, lúc này là Phó Bí thư tỉnh uỷ Lạng Sơn) cho biết chuyện
này. Số là khi Thị xã Lạng Sơn bị Trung Quốc chiếm, nhiều cán bộ cao cấp
của ta rất tức giận. Một quyết định được đưa ra: Đưa 48 dàn Cachiusa
lên Lạng Sơn. Phải mất hai đêm (mồng 4 và mồng 5 tháng 3 năm 1979) mới
đưa được số vũ khí đó vào vị trí chiến đấu, chỉ cần bấm nút nữa là xong.
Sáng mồng 6 Trung Quốc tuyên bố rút quân!
So
với năm 1988, Hải quân Việt Nam đã lớn mạnh hơn nhiều. Ngoài tàu chiến,
tàu ngầm, chúng ta còn có máy bay, và đặc biệt là tên lửa. Với tư cách
là người tự vệ, phòng thủ; chúng ta có lợi thế về tâm lý là chiến đấu vì
chính nghĩa. Hơn nữa, loại tên lửa chúng ta có, phòng thủ rất hiệu quả.
Và điều quan trọng nhất: Đại bộ phận nhân dân Việt Nam không sợ phải hy
sinh trong một cuộc chiến đấu chống Trung Quốc bảo vệ đất nước mình. Từ
xa xưa đã thế, đến nay vẫn thế.
H. B. K.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
No comments:
Post a Comment