Sáng hôm nay – ngày 22/5/2011, tôi dậy
thật sớm, tâm trạng phấn chấn, hồ hởi cầm trên tay Thẻ cử tri. Buổi tối
trước hôm bầu cử tôi đã đi ngủ thật sớm, hy vọng sáng hôm sau dậy sớm,
có một tinh thần thật sáng suốt để có thể lựa chọn người đại biểu trọn
đức trọn tài vào cơ quan quyền lực nhất nhà nước.
Nhưng không ngờ hôm
nay lại không phải là một ngày vui, không phải là một kỷ niệm đẹp đáng
nhớ đối với một người dân đang vui mừng thực hiện nghĩa vụ công dân như
tôi. Hôm nay là một ngày mang lại cho tôi những tâm trạng buồn chán,
những cảm xúc khó hiểu và những bức xúc.
Đúng
8 giờ sáng, giống như các bạn trong khu ký túc xá, tôi đến hội trường
Đại học Hà Nội. Đây là điểm bầu cử Thanh Xuân Bắc, quận Thanh Xuân, Hà
Nội. Lần đầu tiên đi bầu cử, lại là tại thủ đô ngàn năm văn hiến, đó là
một vinh dự lớn vô cùng cho một người dân tộc thiểu số, một sinh viên
miền núi như tôi. Vì nghĩ đây là dịp đáng nhớ trong cuộc đời mình nên
tôi mang theo máy ảnh để ghi lại những hình ảnh không khí bầu cử tại nơi
tôi thực hiện quyền công dân. Tôi mong muốn chụp được vài bức ảnh đẹp,
những cử chỉ phục vụ tận tình nhân dân của Ban bầu cử.
Nhưng
trong lúc tôi đang chụp ảnh thì không hiểu sao lại có một anh trong Ban
bầu cử chạy đến thu máy ảnh. Khi tôi hỏi vì sao không cho chụp ảnh, anh
ấy trả lời chỉ có các phóng viên, nhà báo được cho phép mới được chụp
ảnh, em không được phép chụp ảnh.
Hành
động của anh ấy khiến tôi rất khó hiểu. Tại sao một công dân, một sinh
viên lại không thể ghi lại những khoảnh khắc bầu cử dân chủ này, trong
khi khu vực bầu cử đó không hề thấy có biển cấm chụp ảnh? Tôi đến đây để
bầu những đại biểu của nhân dân, họ là đại biểu của tôi, sao tôi không
có quyền ghi lại hình ảnh bầu cử này? Đọc trên báo đài tôi thường nghe
đến câu nói: “dân biết, dân bàn, dân kiểm tra”, “nhà nước của dân, do
dân, vì dân”, sao tôi lại không được cái quyền ấy?!!!
Tôi
được biết Đảng lấy kinh phí quốc gia 700 tỉ đồng để tìm kiếm hầu đề cử
những người đủ đức đủ tài để làm đại biểu cho dân, Đảng đang cố gắng hết
sức mình phục vụ nhân dân trong ngày bầu cử 22/5/2011, những điều Đảng
đang làm đó cần được những người dân như tôi ghi lại cho người thân bạn
bè biết để họ tin yêu Đảng hơn. Tôi nghĩ những ai làm điều tốt, điều
ngay lành sẽ không sợ bị quan sát, săm soi, chỉ những kẻ xấu mới che dấu
những hành động mờ ám của mình. Hành động ra thu máy ảnh của anh trong
Ban bầu cử đó thật không nên, có thể vô tình làm xấu hình ảnh của Đảng.
Tôi có thể chưa có con mắt tinh tường để phát hiện xem điểm bầu cử đó có
làm điều mờ ám gì không mà anh ấy lại thu máy ảnh của tôi, nhưng điều
khiến tôi buồn và thất vọng nhất là đến 90% sinh viên của trường đi bầu
cử mà trước đó không hề biết gì về đại biểu của mình, họ chỉ bầu theo
cảm tính, không hiểu sao với số tiền 700 tỉ đồng chi ra dịp bầu cử này
lại có kết quả kém đến vậy, do bộ máy tuyên truyền kém năng lực hay do
người dân thờ ơ, họ không còn tin tưởng quan tâm đến những người do Đảng
cử và Đảng chỉ bằng mọi cách huy động người dân đến bầu cử cho đông?
Người
dân dần dần thờ ơ, mất niềm tin khi liên tiếp nhiều vụ tham nhũng bị
phát hiện như vụ Vinashin thất thoát 86 ngàn tỉ đồng. Người dân đang mất
dần niềm tin vào Đảng, tôi nghe về điều đó khi nói chuyện cùng những
nhân sĩ, chị bán rau, ông xe ôm, các bạn học… Các nhân sĩ nói Đảng Cộng
sản bây giờ không còn quang vinh như ngày xưa rồi, họ không còn tập hợp
được những người xả thân vì nhân dân, hy sinh tổ quốc rồi, những người
mong vào Đảng bây giờ chỉ là những kẻ cơ hội, chỉ vì lợi ích cá nhân mà
thôi, rất hiếm hoi những người gia nhập Đảng có lý tưởng cộng sản cao
đẹp, phục vụ tha nhân và tổ quốc. Chị bán rau, ông xe ôm thì kêu than
không biết Đảng lãnh đạo kiểu gì mà bão lạm phát xảy ra liên miên, giá
cả tăng vèo vèo, làm gia đình chúng tôi điêu đứng, cơm ăn không đủ no,
con cái đòi nộp tiền học phí nhưng không biết kiếm tiền cách nào được,
chúng tôi nghi ngờ sự lãnh đạo tài tình của Đảng như Đảng ngày ngày vẫn
tuyên truyền.
Bằng cảm nhận và trải
nghiệm thực tế của tôi, lạm phát nếu không kìm hãm được, bão giá tiếp
tục xảy ra tác động đến người dân Việt Nam, tôi thấy đây không còn gọi
là bão giá nữa gọi cho đúng hơn là những đợt sóng thần giá sẽ làm người
dân Việt Nam ngày càng xơ xác, ốm yếu. Trong ký túc xá nơi tôi ở, do lạm
phát khiến cho sinh viên không đủ tiền mua những thức ăn đáp ứng nhu
cầu phát triển cơ thể và trí não mình. Nhìn thằng bạn ký túc xá tôi
trong bữa ăn của mình chỉ với bát cơm nhỏ cùng quả trứng gà rán chan
canh nước khoáng để mong qua ngày. Thử hỏi với những bữa ăn như vậy sinh
viên Việt Nam còn đâu tinh thần mà học tập. Trận động đất gây sóng thần
tại Nhật Bản làm hơn 15 ngàn người chết. Nếu trận sóng thần giá cả tiếp
tục tấn công dân Việt Nam mà Đảng không có biện pháp nào ngăn chặn, nền
kinh tế sụp đổ thì người dân Việt Nam sẽ suy dinh dưỡng chết như nạn
đói 1945. Là một người dân tộc xuất thân miền núi, mỗi khi về quê thăm
họ hàng, xóm làng, nhìn những đứa bé ở quê bé tẹo, còm nhom, bụng ỏng
đít teo vì bệnh giun, bệnh tiêu chảy, vì ăn uống thiếu dinh dưỡng, mất
vệ sinh, có những cô gái đến tuổi 15, 16, tuổi dậy thì rồi mà như đứa bé
lớp 6, thật là thương cảm cho người dân miền quê vì phải sống kiếp
người như vậy. Nếu như Đảng trong sạch, không xảy ra những vụ tham nhũng
như Vinashin thì những thân phận sống cảnh lầm than đó đã giảm bớt đi
rất nhiều.
Tôi đang đi tìm câu hỏi và
lời giải đáp cho mình. Việt Nam sao bây giờ lại nghèo hèn, lạc hậu đến
thế? Có phải do hậu quả chiến tranh như thầy cô giáo từng trả lời? Chiến
tranh đã qua lâu rồi mà! Nguyên nhân nào nhỉ? Có phải do Đảng độc quyền
dẫn đến lạm quyền, Nhà nước không có ủy ban kiểm tra độc lập, không có
sự phản biện, giám sát những chính sách thu chi sai trái của Đảng? Theo
chủ quan của tôi đa nguyên, đa đảng rất cần thiết lúc này tại Việt Nam
như bài viết “Phải đa đảng mới chống lại lạm quyền” của tiến sỹ luật Cù
Huy Hà Vũ.
Nhớ lại phiên tòa ngày
4/4/2011 xét xử tiến sỹ luật, thạc sỹ văn chương, họa sĩ Cù Huy Hà Vũ.
Là con trai nhà thơ, Bộ trưởng Văn hóa Thông tin Cù Huy Cận, một công
thần trong chế độ xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện nay, cũng là con nuôi
nhà thơ Xuân Diệu – đây là hai nhà thơ mà tôi mến mộ từ hồi học phổ
thông. Tôi muốn đi xem người con trai của hai nhà thơ đó nguyên do tại
sao lại không theo truyền thống cha ông mà lại thành kẻ “phản động”,
chống lại Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Tôi là một người
ham hiểu biết, yêu chuộng công lý nên muốn tham dự phiên tòa này để hiểu
thêm thế nào là phản động, phản động là những ai, họ chống phá cái gì,
muốn đến xem vừa tìm hiểu về pháp luật vừa nhận biết âm mưu, cách ngăn
chặn chống phá của bọn ấy, mà không hiểu sao trước hôm xét xử anh Phó bí
thư Đoàn trường, cô Thiếu tá công an quận Thanh Xuân lại đến ký túc xá
khuyên nhủ tôi không nên tham gia phiên tòa này, mặc dù trên báo đài nói
đó là phiên tòa công khai, người dân tự do đến tham dự.
Thiết
nghĩ đây là phiên tòa rất quan trọng, phiên tòa tuyên truyền chống nhà
nước, chống lại nhân dân nên đáng lẽ Đảng cần tổ chức xét xử tại một nơi
rộng lớn, truyền hình trực tiếp cho nhân dân cả nước, tổ chức Đoàn Đảng
tại các trường đại học tại Hà Nội nên đưa các sinh viên đến tham dự
phiên tòa này để nhân dân biết tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đúng sai thế nào,
người dân sẽ càng hiểu biết pháp luật, người dân hiểu biết pháp luật
càng sống có trật tự kỷ cương hơn. Đó là một điều rất tốt cho đất nước,
không hiểu sao Đảng lại không làm vậy?
Trong
quá khứ Đảng cũng từng có những sai lầm lớn như sự kiện Cải cách ruộng
đất tại miền Bắc Việt Nam. Nếu lần này Đảng cũng thiếu sáng suốt, xử
không đúng người đúng tội, xét xử oan tiến sĩ Vũ thì nhân dân sẽ lại mất
niềm tin vào Đảng. Thời gian sẽ trả lời cho câu nói cuối cùng khi kết
thúc phiên tòa của tiến sĩ Vũ: “Tổ quốc và nhân dân sẽ phá án cho tôi”
có phải là lời kêu oan cho bản thân tiến sĩ hay không. Về phần cá nhân
tôi đã đọc những bài viết của tiến sĩ Vũ, không có chống lại nhân dân gì
cả, đó là những quan điểm cá nhân về đa nguyên đa đảng, quyền tự do
ngôn luận, quyền con người đã được nhà nước Việt Nam và liên hợp quốc
công nhận.
Là một sinh viên, cũng là
một công dân Việt Nam, tôi chỉ muốn làm đúng trách nhiệm của công dân.
Gặp phải điều gì không đúng thì phải lên tiếng, sống đúng lương tâm con
người, thấy điều phải thì bênh vực, thấy điều trái cần lên án và đấu
tranh xóa bỏ nó, mọi người đều như vậy thì xã hội mới tốt lên được. Hy
vọng Đảng dám nhìn thẳng vào sự thật, ngày càng mở rộng dân chủ, chiêu
hiền đãi sĩ được nhiều người có tâm có năng lực gia nhập Đảng để đất
nước vượt qua khó khăn lạc hậu, tăng tốc để sánh vai với cường quốc năm
châu như bác Hồ căn dặn.
Tổ quốc Việt Nam thân yêu!
Đảng Cộng sản hãy thực sự là Đảng của dân tộc Việt Nam!
© Nông Hùng Anh
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
No comments:
Post a Comment