1- Nhờ khoảng 320.000
chuyên gia và binh lính Trung Cộng trấn giữ hậu phương, quân đội CS miền
Bắc phối hợp với cán binh CS nằm vùng miền Nam đã tiến hành “chiến dịch
Hồ Chí Minh” xâm lăng Việt Nam Cộng hòa cách đây 36 năm.
Kết thúc thành
công vào ngày 30-04-1975, chiến dịch đã thể hiện lời Lê Duẩn từng nói
với Mao Trạch Đông 5 năm trước đó: “Tại sao chúng tôi giữ lập trường
bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng
chiến ở miền Nam? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của
Mao Chủ tịch… Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch
đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam
một cách vững chắc”, cũng như lời Lê Duẩn sẽ tuyên bố với đồng đảng sau chiến thắng một năm: “Chúng
ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc và chúng ta đã
thành công trong việc cắm lá cờ quốc tế Mác-Lê trên toàn cõi nước Việt”.
Dĩ
nhiên với cái mục tiêu đó, chứ không hề là mục tiêu “giải phóng miền
Nam khỏi ách kềm kẹp Mỹ-Ngụy”, Việt cộng (VC) đã tiến hành ngay một
chiến dịch khác, còn “vĩ đại” hơn: chiến dịch cướp bóc, báo thù và trả
nợ.
Vì hàng triệu cán binh đã chết
(đa phần do chiến thuật biển người thí quân kiểu CS), hàng vạn cán bộ đã
vong mạng do cuộc chiến đấu tự vệ dũng cảm của quân dân VNCH, một chiến
dịch trả thù thâm độc và tàn bạo đã được thực hiện. Trước hết là “đốt
sách (thủ tiêu tác phẩm), chôn học trò (đày đọa cuộc sống)” đối với các
văn nghệ sĩ miền Nam bị liệt vào thành phần phản động. Tiếp đến, với lời
dụ dỗ: “viên chức phục vụ chế độ cũ sẽ được phục vụ chế độ mới; quân
cán chính học tập ngắn hạn để biết đường lối chính sách, cải tạo thành
con người XHCN”, gần cả triệu nhân tài đất nước đã bị lùa vào những trại
tập trung khổng lồ, bị đối xử như nô lệ, bị tước đoạt nhà cửa, với
những tháng năm dài lao động khổ sai, vô số đã bỏ thây nơi rừng thiêng
nước độc… Những ai sau đó may mắn sống sót trở về thì bị gạt ra ngoài lề
xã hội, bị đối xử như công dân hạng nhì. Vợ chồng con cái cũng phải vạ
lây: không thể kiếm sống, không thể học hành vì “lý lịch xấu”, do mối
căm thù khôn nguôi chỉ có trong tâm hồn CS… Khác xa một trời một vực với
cảnh quân chiến thắng miền Bắc đối xử với quân chiến bại miền Nam sau
cuộc Nội chiến 1861-1865 ở Hoa Kỳ, với cảnh quân Đồng minh đối xử với
phe Trục thất trận sau Đệ nhị Thế chiến 1939-1945.
Rồi
bao nhiêu năm đói cơm và đói của vừa do thứ học thuyết hoàn toàn bất
lực trong việc phát triển kinh tế (như khắp thế giới CS), vừa do đường
lối bóp chặt dạ dày để lôi thanh niên vào bộ đội (nơi có thể được ăn
no), vừa do chủ trương tích trữ lương thực, mua sắm khí giới, phát triển
kỹ nghệ chiến tranh, để xâm chiếm miền Nam cho bằng được, nay đứng
trước cả một quốc gia trù phú nhưng bại trận, những kẻ chiến thắng tự
coi mình như ông trời, mặc sức vơ vét: cá nhân cướp, tập thể cướp, cơ
quan cướp, nhà nước cướp… “Cây kim sợi chỉ của dân cũng không được tơ
hào”, câu khẩu hiệu cứ ra rả ngày ấy. Dĩ nhiên rồi, ngu gì lấy thứ nhỏ
xíu như vậy! Vật dụng, nhà cửa, cơ sở, đất đai kia!… Người ta đã từng
chứng kiến bộ đội chặn xe dân miền Nam, tịch thâu đồng hồ, radio, máy
ảnh, với cớ “không có giấy chứng nhận quyền sở hữu”!?! Nhưng thần sầu
hơn là những chính sách “xây dựng vùng kinh tế mới”, “cải tạo công
thương nghiệp” nhằm cướp gia cư, nhà máy, xí nghiệp của vô số tư nhân;
là những kế hoạch “tiễu trừ phản động trong tôn giáo” nhằm đoạt cơ sở
của mọi giáo hội (loạt dòng tu Công giáo ở Thủ Đức, loạt thiền viện Phật
giáo ở Sài Gòn là ví dụ).
Sau thời
điểm phải “đổi mới mở cửa” năm 1985 kẻo toàn thể đất nước chết chùm với
nhau vì kiệt quệ do chủ trương loại bỏ nhân sự và tiêu diệt công thương
nghiệp miền Nam như thế, Việt cộng lại dùng chính sách “phát triển kinh
tế, mở khu chế xuất, mời gọi đầu tư, quy hoạch đô thị” để cướp lấy nhà
cửa của thị dân, ruộng vườn của nông dân, cơ sở của giáo dân, tiền lương
của công nhân… trong số này không thiếu những cựu chiến binh, những mẹ
chiến sĩ. Rồi qua các dịch vụ “xuất khẩu lao động ra ngoại quốc”, “môi
giới kết hôn với ngoại kiều”, hàng triệu thanh niên nam nữ túng nghèo
chẳng những phải đóng những số tiền thế chấp khổng lồ mà còn bị bóc lột
sức lao động tàn tệ, hay biến thành những nô lệ tình dục bởi những tổ
chức, cơ quan của VC từ trong ra tới ngoài nước. Đảng cũng không từ việc
móc túi cộng đồng người Việt hải ngoại qua lối xưng hô nịnh hót “khúc
ruột ngàn dặm”, qua lời mời gọi đường mật “về xây dựng quê hương”… Biết
bao chuyên gia, doanh nhân dại dột về nước đầu tư hợp tác đã phải bỏ của
chạy lấy người!!!
Nhưng đâu phải chỉ
các giá trị vật chất! VC còn cướp cả các giá trị tinh thần của dân tộc.
Với một nền giáo dục ngu dân nô hóa, một hệ thống tuyên truyền bưng bít
lừa gạt, VC nhồi vào đầu óc mọi người, nhất là giới trẻ, vô số kiến
thức sai lầm, lý luận quàng xiên, phán đoán lệch lạc, cướp đoạt lương
tri của con người. Với một bộ máy công an khổng lồ (nổi có, chìm có, ác
ôn có, côn đồ có), một hệ thống kiểm soát nhiều tầng nấc (đảng, chính
quyền, mặt trận), VC dìm nhân dân trong nỗi sợ hãi, thói gian trá, cướp
đi ý chí, tự do, lương tâm, lòng yêu chuộng tình thương, công lý và sự
thật nơi mỗi dân Việt.
Rồi do đã được
thế giới CS, nhất là Trung cộng (TC), viện trợ quân trang quân dụng cho
cuộc xâm lăng, VC đã mắc những món nợ chiến phí khổng lồ, bị lệ thuộc
ngày càng chặt chẽ vào các nước đàn anh, đặc biệt là lân bang phương Bắc
chuyên xâm lăng bắt nạt. Thế là ngay từ 1958, VC đã dâng nhượng trên
giấy hai quần đảo phía đông Tổ quốc cho TC, năm 1974 đã im lặng trước
việc nó xâm chiếm Hoàng Sa, năm 1979 đã để cho nó chiếm nhiều vùng biên
giới phía Bắc, năm 1988 đã bất động trước việc nó cưỡng đoạt một phần
Trường Sa quần đảo, năm 1999 đã hợp thức hóa việc nó ăn cướp gần 1000km2
lãnh thổ, năm 2000 đã nhường cho nó hơn 10.000 km2 lãnh hải, năm 2007
lại để cho nó vào tận Tây Nguyên ém quân, tạo vùng cấm, đuổi đồng bào
thiểu số, treo một quả bom bùn đỏ trên đầu dân đồng bằng Nam bộ.
2-
Hiện nay, sau hơn 30 năm, dù tiếp xúc với văn minh, mở cửa với nước
ngoài, bang giao với quốc tế, tâm địa cướp bóc nhân dân, báo thù đối lập
và lệ thuộc ngoại bang vẫn không hề giảm, trái lại còn gia tăng nơi VC.
Ngoài
việc tiếp tục tước đoạt đất đai của hàng triệu nông dân, bóc lột sức
lực của hàng triệu công nhân, cưỡng chiếm cơ sở của hàng vạn cộng đồng
tôn giáo, nay lại có thêm trò ăn cướp mới, đó là thâu tóm vào tay đảng
tất cả nền kinh tế quốc gia. Nguyễn Tấn Dũng đang nắm giữ kinh tài của
cả nước và điều khiển 20 doanh nghiệp Quốc doanh quan trọng cốt lõi gồm
Tập đoàn Dệt may, Tập đoàn Cao su, Tập đoàn Dầu khí, Tập đoàn Hoá chất,
Tập đoàn Điện lực, Tập đoàn Than-Khoáng sản, Tập đoàn Bưu chính Viễn
thông, Tập đoàn Viễn thông Quân đội, Tổng công ty Thép, Tổng công ty
Xăng dầu, Tổng công ty Thuốc lá, Tổng công ty Giấy, Tổng công ty Sông
Đà, Tổng công ty Hàng không, Tổng công ty Xi-măng, Tổng công ty Lương
thực miền Bắc, Tổng công ty Lương thực miền Nam, Tổng công ty Cà phê,
Tổng công ty Đường sắt, Tổng công ty Hàng hải.
Thâu
tóm vào tay thì chủ yếu là để chia chác, gây nên và bất chấp những lỗ
lã kinh hoàng vì nhân dân sẽ gánh chịu. Đang khi ngân sách hiện giờ có
vẻ gần như rỗng túi thì “một đống khổng lồ” các tên tuổi tầm cỡ nợ nần
ngập đầu lút cổ như Tập đoàn hàng hải Vinashin: 88.000 tỉ VNĐ; Tập đoàn
Điện lực EVN: 8.000 tỷ; Tập đoàn Dầu khí PVN: 5.000 tỷ; Công ty Cho thuê
Tài chính (ALC 2): 3.000 tỷ; Tổng Công ty Cà phê: 525 tỷ; Tổng Công ty
Công trình giao thông: 217 tỷ; Tổng Công ty Cơ khí Xây dựng: 39 tỷ. Rồi
lại có những khoản nợ khó đòi, như tại Tập đoàn Than-Khoáng sản là 1.600
tỷ (Tập đoàn Điện lực nợ), tại Công ty Thương mại và Xuất khẩu Viettel:
79 tỷ, tại Tổng Công ty Lương thực miền Nam: 56 tỷ, tại Tổng Công ty
Xây dựng Hà Nội: 51 tỷ… (Theo Nguyễn Ngọc Già, Ai mua Việt Nam không? Rẻ lắm!).
Việc tiêu xài 4,5 tỷ đôla để kỷ niệm Ngàn năm Thăng Long và bỏ ra 700
tỷ để hình thành đội ngũ gia nô mới (Quốc hội khóa 13) cũng là kiểu ăn
cướp của nhân dân cách táo tợn.
Việc
báo thù đối lập, xử phạt những công dân yêu nước thì ngày càng ghê gớm:
Điển hình là mức án 16 năm tù cho doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức, 9 năm
cho sinh viên Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, 8 năm cho linh mục Nguyễn Văn Lý, 7
năm cho tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung, công nhân Đoàn
Huy Chương, sinh viên Đỗ Thị Minh Hạnh, 6 năm cho nhà văn Nguyễn Xuân
Nghĩa, chuyên gia Nguyễn Phong, 2 sinh viên Trương Quốc Huy và Hàng Tấn
Phát, 2 tín đồ Hòa Hảo Lê Văn Sóc và Nguyễn Văn Thơ. Còn dưới đó thì
nhiều vô số kể. Tất cả đều qua những phiên tòa vi phạm luật pháp, trắng
trợn bịt mồm và diễn tiến nhanh gọn…
Sự
lệ thuộc TC lại tiến thêm một bước mới với việc Việt-Trung cam kết gia
tăng hợp tác về kinh tế-thương mại, quốc phòng-an ninh, tư pháp-tòa án
trong tháng 4 mới rồi, Qua cuộc gặp gỡ của hai bộ trưởng công an Lê Hồng
Anh và Mạnh Kiến Trụ ngày 12; việc phó chủ tịch quân ủy trung ương TC
Quách Bá Hùng gặp tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng và bộ trưởng QP Phùng Quang Thanh ngày 13; việc Chủ tịch Nguyễn
Minh Triết tiếp Chánh án Toà án Nhân dân Tối cao TC Vương Thắng Tuấn
ngày 18; việc Bộ trưởng Thương mại Vũ Huy Hoàng tiếp Thứ trưởng Thương
mại TC Khương Tăng Vĩ, việc Nguyễn Tấn Dũng tiếp Thứ trưởng
Ngoại giao TC Trương Chí Quân cùng ngày 19; việc Nguyễn Phú Trọng chuẩn
bị sang triều yết Hồ Cẩm Đào… Tất cả đều nhằm mục đích cứu vãn nền kinh
tế tài chánh đang đến hồi sụp đổ của VC (nhờ dự trữ ngoại tệ khổng lồ
của TC) và nhằm “chống lại các thế lực thù địch” (tức nhân dân
đòi tự do dân chủ ở cả hai nước). Nhờ đàn anh chở che bảo bọc như thế,
VC ngày càng đi vào quỹ đạo của TC và hiểm họa mất nước vào tay Đại Hán
là chuyện gần kề, bởi lẽ các lãnh đạo VC chưa bao giờ đặt quyền lợi Tổ
quốc và nhân dân lên hàng đầu cả!
Ban Biên Tập
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 122 (01-05-2011)
No comments:
Post a Comment