
Chứng
kiến những sự kiện vừa qua tại Việt Nam, khi hương hoa nhài bắt đầu lan
tỏa khắp dư luận trong nước. Lời kêu gọi của bác sĩ Nguyễn Đan Quế, LM
Nguyễn Văn Lý, Khối 8406 và đông đảo blogger đã khiến nhà cầm quyền cộng
sản cuống cuồng. Họ ra sức tìm biện pháp “tháo ngòi nổ” cho một cuộc
cách mạng bất bạo động có thể xảy ra: Tiếp tục giam giữ blogger Điếu
Cày, bắt giam blogger Anhbasg, khởi tố blogger Phạm Minh Hoàng, xử thật
nặng các thanh niên vận động công đoàn là Hùng – Hạnh – Chương, bắt rồi
thả bác sĩ Nguyễn Đan Quế… và mới nhất là lập “phiên tòa ô nhục” để xử
nặng luật sư Cù Huy Hà Vũ, bắt bớ, đánh đập, giam giữ Luật sư Lê Quốc
Quân và bác sĩ Phạm Hồng Sơn đồng thời huy động lực lượng khổng lồ nhằm
ngăn cản, bắt bớ quần chúng đến dự phiên tòa “công khai” này.
Ý
thức được làn sóng phẫn nộ đang dâng cao và có nguy cơ biến thành ngọn
sóng thần cuốn trôi cả chế độ. Nhà cầm quyền Việt Nam buộc phải e dè và
lui một bước bằng cách trả tự do cho Ls Lê Quốc Quân & Bs Phạm Hồng
Sơn. Tất nhiên, việc xử ép Cù Huy Hà Vũ và bắt bớ tùy tiện chỉ là một
đòn chiến thuật, một nước cờ của nhà cầm quyền, tựa như một đòn phép
tung ra thăm dò dư luận, họ đã tính toán kỹ lưỡng cho ván cờ. Việc thả
người cho thấy họ không dám chủ quan vì đi thêm một nước cờ sai nữa có
thể tổn hại khôn lường. Cũng có thể trong giai đoạn trước mắt, đối diện
với một cuộc bầu cử quốc hội đang sắp diễn ra trong tình hình mới, nhà
cầm quyền phải thận trọng. Bao nhiêu năm nay, ai cũng biết trò bầu cử
chỉ là nước sơn dân chủ giả hiệu, nhưng do e ngại bạo lực của nhà cầm
quyền nên phải chấp nhận. Nay để người dân dần ý thức, đã vượt qua nỗi
sợ và tẩy chay trò hề bầu cử này thì rất nguy hiểm, họ buộc phải nhượng
bộ.
Tuy luôn miệng tuyên truyền về
một thể chế “dân chủ” nhưng chưa bao giờ người dân sống trong các chế độ
cộng sản được hưởng một nền dân chủ thực sự. Với bản chất bạo lực và
tráo trở như vậy, họ luôn áp đặt rằng CÁCH MẠNG đồng nghĩa với BẠO LỰC,
phương tiện thực hiện là sử dụng DỐI TRÁ.
Lịch
sử hiện đại đã chứng minh bằng những cuộc CÁCH MẠNG khác, ngược hẳn
cung cách bạo lực của cộng sản – những cuộc cách mạng đầy ôn hòa, bất
bạo động. Và đã thành công rực rỡ. Từ thành trì trung tâm của họ là Liên
bang Xô Viết đến các nước nhỏ tại Đông Âu. Các cuộc “Cách mạng Nhung”,
“Cách mạng Cam” đã nhẹ nhàng xóa đi tàn tích một thời bạo lực cộng sản
và những thể chế Dân chủ thực sự đang trả cho quần chúng nhân dân quyền
lãnh đạo chân chính
.
Gần đây, các
nước Bắc Phi, Trung Đông cũng dùng thứ vũ khí của phong trào CÁCH MẠNG
MỚI là khối quần chúng ôn hòa, bất bạo động để từng bước mang lại thể
chế dân chủ truất phế các nhà cầm quyền độc tài. Quần chúng ở Tunisie và
Ai Cập đã bắt vào nhịp đập thời đại, khởi phát từ Đông Âu cách đây một
phần tư thế kỷ để làm nên những cuộc cách mạng ngoạn mục. Lần này là
“cách mạng hoa nhài”. Hoa nhài vốn biểu tượng cho hương thơm nhẹ nhàng
nhưng rất quyến rũ. Hoa nhài đã là một gợi hứng nồng nàn cho quần chúng
tại các nước đang còn nằm dưới ách cai trị của bọn độc tài và đặc biệt
là các nước cộng sản ít ỏi còn sót lại của thế giới nhân loại. Nếu trước
kia, “cách mạng” cứ phải gắn liền với bạo lực, giết chóc dã man hàng
chục triệu sinh linh. Thì nay giá phải trả cho cách mạng là sự biểu tình
ôn hòa của đông đảo quần chúng và sự hy sinh của một số ít người, đổi
lại Tự do, Dân chủ cho hàng chục triệu người khác.
Điều
hiển nhiên là tại Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn, Cuba… hương thơm của
một cuộc CÁCH MẠNG MỚI đã gợi ý, hấp dẫn quần chúng nhân dân thì lại gây
cho nhà cầm quyền các nước này sự lo sợ, hoảng loạn. Các động thái đối
phó một cách bạo lực của họ với những biểu lộ ôn hòa từ phía người dân
đã bộc lộ rõ nét SỰ LỖI THỜI CỦA BẠO LỰC. Từ ngăn cản thô bạo, đánh đập
sinh viên, nhà báo quốc tế cho đến bắt bớ, giam cầm các blogger, nhà
báo, luật sư, nghệ sĩ tại Trung Quốc và Việt Nam trong thời điểm hiện
tại là dấu chỉ đầu tiên cho sự cáo chung tất yếu của nền độc tài, áp
bức. Như thế, xu thế tiến đến nền Dân Chủ thực sự của thời đại đã rõ
rệt, lộ trình đó chỉ có thể thành công bằng vượt qua sợ hãi, số đông
quần chúng liên kết với nhau chặt chẽ và phối hợp đồng bộ, nhịp nhàng
trong sự tính toán kỹ lưỡng. Người Việt đang chứng kiến những Mubarak,
Gaddafi hiện phải đối mặt với lịch sử để trả lời về bạo lực mà họ đã áp
bức nhân dân.
Đối đầu với bạo lực của
nhà cầm quyền là thái độ ôn hòa của người dân. Người dân ngày càng ý
thức hơn SỨC MẠNH MỀM để vạch trần những sai trái của nhà cầm quyền bằng
những lập luận sắc sảo, loan tải rộng lớn khắp đi khắp thế giới bằng
khối lượng thông tin khổng lồ, được cập nhật hàng phút. Quần chúng công
khai kêu gọi và thắp lên hàng vạn ngọn nến để hiệp thông cầu nguyện cho
những người bị bắt bớ. Thế giới yêu chuộng công lý cũng đã lên án nhà
cầm quyền độc tài về hành vi đi ngược tiến trình lịch sử mà nhân dân
Việt Nam đang thực hiện.
Ta thử tưởng
tượng một kịch bản ôn hòa khác trong ngày bầu cử sắp tới, nhân dân cũng
vạch trần từng khuôn mặt tham quan trong danh sách đề cử, tung lên mạng
mọi ngõ ngách sai trái trong các cuộc bầu cử, gạch chéo mọi lá phiếu,
mọi poster dán tường và phát động một phong trào toàn dân tẩy chay không
đi bầu. Giả sử đa số trí thức, đa số giáo dân Công giáo, đa số sinh
viên hưởng ứng lời kêu gọi ôn hòa ấy thì cuộc cách mạng đã xẩy ra thực
sự. Nếu nhà cầm quyền dùng trò bạo lực cũ kỹ lạc hậu để thử nhân dân thì
nhân dân cũng hoàn toàn có quyền sử dụng phép thử hòa bình đối lại.
Ngòi nổ của cuộc cách mạng không còn là một số cá nhân nữa mà sẽ là toàn
dân. Ván cờ phải đến hồi kết thúc.
Khi đó lịch sử Việt Nam bước sang một trang mới. Tôi tin như thế.
Lạc Việt
vietthuc
No comments:
Post a Comment