
Câu hỏi căn bản là sau
36 năm toàn cõi Việt Nam bị thu tóm vào tay cộng sản, với bao khổ đau,
bất hạnh và oan khiên, giờ đây dân Việt nên nhớ hay nên quên ngày 30
tháng 4? Và nếu nên nhớ thì nhớ để làm gì và phải làm gì?
Trả lời câu hỏi nên nhớ hay nên quên ngày 30 tháng 4, hiện có những cảm nghĩ khác nhau và những nhận định khác nhau.
Một
số người thiên về thực tế, nghĩ rằng, chuyện vui nên nhớ, còn chuyện
buồn nên quên. Thế nên, ngày 30 tháng 4 hẳn nhiên là ngày bất hạnh lớn
của dân Việt, gia đình tan tác, đất nước điêu linh, lịch sử tủi nhục,
nhớ lại làm gì? Thôi thì quên đi mà sống! Mà đã muốn quên đi, thì cần gì
phải tổ chức tưởng niệm cho phí thì giờ, tốn công tốn sức, nhất là cần
gì phải khơi lại vết thương dân tộc tưởng đã được thời gian hàn gắn sau
36 năm! Thôi đừng làm vướng bận hiện tại bằng những chuyện buồn qúa khứ!
Vuợt
trên cái nhìn của những người thiên về thực tế đó, còn phải nói tới
những giọng điệu tuyên truyền của cộng sản vẫn khuyến khích người Việt
quên ngày Quốc Hận để hướng về tương lai, không phải thật sự muốn xóa bỏ
hận thù, mà chỉ để làm tiêu tan tiềm lực chống đối của dân Việt. Hẳn
người ta còn nhớ lời của Đại Sứ cộng sản Việt Nam Nguyễn Tâm Chiến trong
thư gửi cho Dân Biểu Pam Roach, tiểu bang Washington để phản đối quyết
định vinh danh cờ vàng: “ Việt Nam đã làm hết sức mình để đẩy lui qúa
khứ và nhìn về phía tương lai..” Thật láo khoét! Đẩy lui qúa khứ mà Hà
Nội tiếp tục trả thù dân chúng Miền Nam. Quên qúa khứ mà cộng sản tiếp
tục kỳ thị con cháu “ngụy quân ngụy quyền”. Xa rời qúa khứ mà hằng năm,
cộng sản Việt Nam lại cứ tổ chức kỷ niệm ngày chiến thắng Miền Nam thật
hoành tráng!
Như thế, quên ngày 30
tháng 4, vì óc thực tế, đã khó mà chia sẻ, Còn quên ngày 30 tháng 4 vì
ảnh hưởng tuyên truyền cộng sản, thì lại càng khó chấp nhận hơn.Thật
vậy, dân Việt tỵ nạn, mang thân phận lưu vong, tất phải hướng lòng về
quê hương đã bị cộng sản cuớp mất, chẳng khác nào dân Do Thái bao năm
lang thang lòng vẫn mãi hướng về đất tổ. Nói khác, lòng dân Việt ly
hương luôn luôn hướng về quê hương khổ đau, nên không thể quên ngày lịch
sử đen tối đã đẩy họ ra khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, đã cướp đi của họ
cuộc sống tự do, hạnh phúc và ấm no trên quê cha đất tổ. Họ phải nhớ,
nhớ mãi không quên, ngày họ phải ngậm ngùi ra đi, bỏ lại sau lưng tất cả
những gì qúy giá nhất, thân thương nhất, để bắt đầu cuộc sống tạm dung
nơi đất khách quê người. Họ phái nhớ thật rõ, ngày tự do rẫy chết, ngày
cánh cửa dân chủ khép lại một cách tức tưởi, trước sự xâm lăng của quốc
tế cộng sản vả sự phản bội của đồng minh. Dân Việt phải nhớ, không những
nhớ cho riêng mình, mà cốt yếu là nhớ cho gia đình và con cháu mình, và
ý nghĩa nhất là nhớ cho dân tộc mình.
Trước
hết là nhớ cho chính mình, như một người mất quê hương mang thân phận
tỵ nạn, hay bi đát hơn là bị đọa đày trên chính quê hương mình, bị cướp
đoạt cả tài sản, quyền sống và quyền làm người. Dân Việt chỉ còn được ôm
lấy Tổ Quốc trong lòng để nhớ để thương. Đó có thể là một chàng lính
trẻ phải ngậm ngùi buông súng đầu hàng theo lệnh của những vị chỉ huy
khiếp nhược và phản bội khi tinh thần chiến đấu còn ngút ngàn. Đó cũng
có thể là những người vợ son trẻ ngất xỉu bên xác chồng trong trại tập
trung cải tạo nơi rừng sâu nước độc. Đó cũng có thể là những cô gái tuổi
thanh xuân nhũm mềm trong tay hải tặc trên đường vượt biển, hay thậm
chí, những em bé tuổi mười một mười hai bị bán làm nô lê tình dục cho
khách hàng nơi đất lạ xứ người. Làm sao dân Việt có thể quên được thân
phận mất nước của mình, quên được căn cước tỵ nạn cộng sản của mình,
nhất là bản sắc quốc gia của mình?
Tiếp
đến là nhớ cho gia đình, con cái cháu chắt của mình. Tuổi trẻ Việt Nam
thế hệ sau 75, không được may mắn gắn liền với những đau khổ của dân
tộc, không hiểu được chủ trương xâm lăng của cộng sản trong ý hướng
nhuộm đỏ đất nước. Nhất là tuổi trẻ Việt Nam không có cơ hội nhìn thấy
bộ mặt thật của cộng sản bạo tàn dối trá, nên không hiểu được tại sao
người Việt phải bỏ nước ra đi, tại sao người Việt quyết tâm chống cộng,
tại sao dân Việt trân qúy lá cờ vàng..Hẳn nhiên, các bậc cha anh phải
luôn luôn nhắc nhở cho con cái cháu chắt của mình nhớ rằng, dân Việt có
một quê hương đang bị cộng sản đọa đày, dân Việt có một tổ quốc đang lâm
nguy cần được giải cứu..
Thứ ba là
nhớ cho dân tộc mình. Dân tộc Việt Nam, với bản chất hiền hòa bao dung
và thấm nhập triết lý nhân chủ, đang bị cộng sản áp đặt chủ thuyết Mác
Lê ngoại lai phản tiến hóa, đang bị cuỡng chế bởi một tập đoàn lãnh đạo
tham quyền cố vị với chủ trương lãnh đạo độc tôn, độc tài toàn trị, nhận
chìm đất nước xuống vực thẳm oan khiên. Giải phóng, Độc lập, Thống
nhất, chỉ là những chiêu bài đầy tính cách truyên truyền lừa bịp. Giải
phóng chỉ có nghĩa là xâm lăng. Độc lập chỉ là lệ thuộc ngoại bang, làm
tay sai cộng sản quốc tế. Thống nhất cũng chỉ là dùng bạo lực để nhuộm
đỏ toàn cõi Việt Nam, đem toàn dân Việt cột vào xiềng xích búa liềm..
So
sánh Việt Nam với Do Thái, hình như dân Do Thái còn may mắn hơn dân
Việt. Tuy dân Do Thái không thể quên những năm tháng dài bị đày làm nô
lệ Ai Cập, phải ngồi bên bờ sông Babylon mà khóc mà nhớ Sion, phải hằng
đêm tâm niệm thảm nạn Holocaust mà bồi đắp sức mạnh và tình tự dân tộc.
Nhưng hôm nay, dân Do Thái đã có một đất hứa để sống, đã xây dựng được
một quốc gia để sánh vai với thế giới văn minh. Còn Việt Nam, tuy đất
nuớc còn đó, dân tộc còn đó với trên 85 triệu người, nhưng thật sự, dân
Việt đang bị cộng sản, là những người mang dòng máu Việt Nam, cùng một
mẹ trăm con, đọa đày trong đói nghèo, thiếu dân chủ, mất tự do, nhân
quyền và nhân phẩm. Nhất là dân Việt vẫn chịu cảnh ly tán, một quê hương
đọa đày trong nước với 85 triêu dân và một quê hương ly cách tại hải
ngoại với trên 3 triệu người lưu vong! Trước cảnh ly tán này, có người
đã liên tưởng tới cảnh chia lìa của 50 con theo mẹ lên núi và 50 con
theo cha xuống biển thuở khai sinh Việt tộc. Thế đó! Không những dân
Việt lưu vong mất quê hương, mà chính dân Việt trong nước cũng mất quê
hương, vì đang bị những người cọng sản đã đánh mất bản chất dân tộc và
bản chất con người đày đọa trên chính quê hương của mình, đến nỗi trước
đây, một cựu dân biểu cộng sản sau khi rời bỏ chế độ, vượt biên sang
Nhật Bản đã phát biểu, “nếu có thể vượt biên được thì cột đèn cũng ra
đi!”.
Thế nghĩa là phải nhớ ngày 30
tháng 4 để mỗi người dân Việt còn nhận ra mình là một người Việt Nam mất
quê hương. Từ ý thức mất mát đó, mỗi người phải trả lời câu hỏi căn bản
là “phải làm gì?” khi đất nước đang lâm nguy, khi dân tộc đang gánh
chịu bao nỗi oan khiên? Hỏi chính là trả lời, bởi lẽ nỗi nhớ qúa khứ đau
buồn không phải để nuôi hận thù, mà cốt để vun bồi lòng yêu nước, để tự
đặt cho mình một trách nhiệm và một sứ mệnh. Đó là trách nhiệm đấu
tranh để giải cứu quê hương khỏi bàn tay cộng sản. Đó là sứ mệnh đem hết
tim óc xây dựng đất nước để mang lại hạnh phúc cho dân tộc Việt Nam.
Ngô Quốc Sĩ
No comments:
Post a Comment