Lê Dũng - Chào ông Vượng,
Đúng là con người ta có duyên thì gặp, vô tình đi thăm một người bạn, một người em trong đội bóng đá của chúng tôi mà tôi được gặp ông, một người cùng quê, có họ hàng đằng nhà Bà nội tôi, lại cùng làng với Bác nhà văn Hoàng Minh Tường, một nhà văn mà tôi kính mến, cũng vì Bác từng học chung tiểu học với Mẹ tôi.
Thật thú vị khi lại biết ông đang là Giám đốc cái trung tâm bảo trợ xã hội, đang nuôi nấng và chăm sóc nhiều con người có những số phận kém may mắn, thiếu đi sự ưu ái của tạo hoá dành cho họ, bởi đa số hiện đang ở trong trung tâm do ông quản lý đều có những vấn đề về thần kinh nặng hay nhẹ. Sống trong một môi trường như vậy, tôi nghĩ ông và các cộng sự phải cố gắng lắm, yêu đời lắm thì mới làm một người bình thường trong cái xã hội đảo điên này.
Thôi, cũng như tôi đã xin phép ông trong cuộc gặp hôm qua, đã nói lên những lời của một người thân trong nhà, trong gia tộc về vụ việc của một đứa em tôi là Lê Anh Hùng, hôm kia nó mới được công an Hưng yên mời ra hỏi về tạm trú lúc đang làm việc tại công ty tại Hưng Yên rồi chưa hiểu vì sao họ lại đưa nó về trung tâm của ông với đầy đủ cả đơn đề nghị chữa bệnh của Mẹ Hùng, quyết định của Phòng lao động TBXH quận Thanh xuân như ông nói mà chưa dám mang ra đưa cho tôi xem.
Về mặt luật pháp hay lý luận chính trị thì tôi không dám nói chuyện với ông, một giám đốc của một trung tâm nhà nước đang được cấp vốn ngân sách và nhiều sự tài trợ của các tổ chức nhân đạo trên Thế giới trên tinh thần rất nhân văn : chăm sóc những con người cơ nhỡ, thiếu may mắn về nhiều mặt. Tuy nhiên, ở đây tôi chỉ nói với ông những vấn đề về về quyền con người liên quan đến thằng em tôi mà thôi. Điều này hy vọng ông và cộng sự của ông hiểu rất đơn giản.
Đó là gì ? một thằng đàn ông như thằng Hùng , 40 tuổi, dịch giả nhiều cuốn sách nổi tiếng, xuất bản qua NXB Tri thức, làm báo tự do, đá bóng rất hăng say trong câu lạc bộ của chúng tôi, đang đi làm trong một công ty ngoài Quốc doanh thì sao lại cần sự bảo trợ của trung tâm nào ?
Phần khác : bà mẹ nào lại có quyền làm đơn đưa con trai đã trưởng thành như Hùng, gửi con mình vào bất kỳ nơi nào để ” khám bệnh, chăm sóc…”, luật pháp nào qui định điều này ? thật ngớ ngẩn ! ngày cả cái quận Thanh xuân có cái phòng lao động khỉ gió kia làm gì có quyền ký bất kỳ cái giấy có đóng dấu củ khoai nào để mang các ông bà chủ đang đóng thuế nuôi mình đi chăn kiến bẻ hoa ở trung tâm của ông hay của ai, ở đâu đó ? thật vô lý đến nực cười phải không ông Vượng. Tôi nghĩ nhỡ mai bọn phòng thương binh xã hội quận huyện ứng Hoà nhà mình bỗng dưng ký giấy đưa ông hay tôi đi đâu đó chăm sóc, họ bảo với mẹ tôi và mẹ ông rằng đang khó khăn, cho bác ấy đi vào đó nhà nước nuôi, chăm sóc sức khoẻ, mát xa thư giãn, có nhân viên đấm bóp mà gia đình không phải lo lắng gì thì sao ? chắc ông và tôi chỉ có được phép làm theo ý họ ?
Há há há, nghĩ mà không thể chịu nổi, phải cười đến ba đời chưa hết buồn thưa ông Vượng, tôi và ông lại được mẹ làm đơn, cho bọn quận huyện ký giấy …há há há… đúng là cái xã hội điên loạn, đạo đức, luật pháp điên loạn và phi nhân, chả hiểu ông có thấy như thế không ?
Nếu Hùng cần chữa bệnh thì đâu cần trung tâm của ông khám và chữa bệnh vì tôi biết rõ trung tâm này không có bác sỹ và các điều kiện để khám, chẩn đoán, chữa bệnh cho bất kỳ bệnh nhân tâm thần nào. Các cháu nhân viên phòng y tế của trung tâm kiêm tất việc quét dọn nhà vệ sinh, trồng cây, cỏ, …và chăm sóc các đối tượng đang sống trong này, đâu có điều kiện gì để chăm sóc nổi một người như thằng em tôi là thằng Hùng ?
Những lời tôi nói với ông và phó giám đốc của ông là lời của người trong nhà, tóm lại ông cần tỉnh táo để né cái trách nhiệm mượn tay giết người của các nhóm lợi ích, chúng đang muốn mượn cái trung tâm của ông và bàn tay sạch sẽ của ông để làm hại một con người mà cả Thế giới đang biết và quan tâm đến.
Tôi cũng nói rồi, tôi làm nghề tư vấn hơn 15 năm, sự lựa chọn cuối cùng trong vụ thằng Hùng em tôi như thế nào là quyền của ông, ông đã sống và làm việc tử tế đến gần hết đời lao động, hãy hết sức tỉnh táo và cần biết mình làm công dân của một vùng quê văn hoá, vùng quê cách mạng là Ứng hoà, nơi đây có nhiều con người đáng kính nể, đáng khâm phục trong suốt chiều dài lịch sử kể từ khi Kinh Thành Thăng Long chưa xuất hiện.
Về cá nhân thằng Hùng, nếu ông và cộng sự chưa biết gì về nó thì cần lên mạng ngay, đọc kỹ về những việc nó đã và đang làm, ông sẽ có cơ may được sống vui sống khoẻ đến hết đời vì những gì mình kịp nhận ra để không bị kẻ khác cầm tay giết người, thế nhé. Còn nếu sau khi đọc thư này của tôi mà ông vẫn làm theo cái lý muôn thủa của đám người quan liêu, lý luận làng xã kiểu như : trên bảo thế, trên giao thế, tôi chỉ làm theo qui định…vv thì thôi, xin phép ông, tôi không còn gì để nói với ông thêm nữa, gia đình, họ mạc, làng quê Ứng Hoà của tôi và ông không còn gì để tái bút, ghi thêm vào các tiểu thuyết của Bác Hoàng Minh Tường đại loại như ” Thời của Thánh Thần ” nữa. Ông Vượng nhé.
Thực ra ở quê, nếu xét kỹ họ hàng có thể tôi phải gọi ông bằng chú thậm chí bằng ông chưa biết chừng, nhưng đây là câu chuyện liên quan đến những số phận ngoài xã hội đang có gắn bó với tôi, móc xích với ông nên mạn phép cho tôi xưng hô với ông theo cách xã giao, về nhà họp họ thì sẽ xưng hô theo vai vế ông nhé. Về tuổi tác thì ông cũng chỉ hơn tôi hơn chục tuổi nên tôi nghĩ điều đó được ông cho phép.
Cuối thư, xin chúc ông và anh bạn phó Lê Công Vinh của ông luôn được mạnh khoẻ, tỉnh táo trong suốt thời gian làm việc kể từ nay đến khi nhận sổ hưu, hãy làm những việc tử tế, đúng pháp luật, để lại tiếng thơm cho quê ta ông nhé.
Chào ông,
Lê Dũng.
http://www.x-cafevn.org/node/4399
No comments:
Post a Comment