Saturday, February 25, 2012

Thư gửi anh Đoàn Văn Vươn



BS. Minh Tân - Anh Đoàn Văn Vươn thân mến,
Trước hết, tôi xin được giới thiệu, tôi là một người dân Việt Nam, như bao người dân khác, hàng ngày lao động kiếm sống nuôi thân, nuôi gia đình và quan tâm, bày tỏ trước các vấn đề của cuộc sống, xã hội. Khi vụ việc xảy ra đối với anh và người thân ở Vinh Quang, Tiên Lãng – Hải Phòng, tôi luôn theo dõi, cập nhật tin tức về vụ việc.

Nhiều ý kiến đã gửi đến các quan chức HP qua những lá thư, còn tôi muốn gửi đến anh vài lời với cầu mong, cũng là lời đề nghị:
Việc anh và những người thân đã hành động (kích nổ bình gas, bắn đạn hoa cải) đối với những người thực hiện cưỡng chế đầm (cho dù lệnh cưỡng chế sai) gây nên thương tích cho một trong số họ, trước hết đó là việc đáng tiếc. Hành động này, trung thực, khách quan mà nói, đối chiếu với qui định của pháp luật VN hiện hành, anh đã vi phạm vì gây thương tích do phòng vệ quá mức. Có thể do quá bức xúc, bị dồn vào đường cùng nên anh phải làm vậy.  Tuy nhiên qui định vẫn là qui định, thiết nghĩ anh phải thừa nhận hành động sai đó của mình. Hãy dũng cảm đối diện với điều đó, mình làm mình nhận, mình chịu. Về góc độ con người, anh cũng cần có sự chia sẻ, xin lỗi những cá nhân và gia đình những người anh đã gây thương tích cho họ và nếu cần sẽ bồi thường thỏa đáng, việc nào ra việc đó. Bởi xét cho cùng, họ cũng không phải là kẻ thù của anh và bất cứ ai bởi họ nhận lương tất phải nghe sự điều động của cấp trên.
Đối với hoàn cảnh hiện tại (anh đang bị giam, cầm phục vụ điều tra) tức là anh đang đối diện với những con người cụ thể, nhân danh một cơ quan cụ thể được nhà nước giao nhiệm vụ điều tra và cầm giữ anh, tôi mong anh hãy giữ vững bản lĩnh, giữ tư thế hiên ngang. Anh là người đọc sách, là người lao động chân chính, anh không phải tỏ ra sợ hãi và quan trọng nhất anh phải có sức khỏe. Nên anh cứ ăn uống thật tốt và rèn luyện sự bình thản, bình thản như anh đã từng ra trận đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết. Nhiều ý kiến cho rằng và anh rất nên nghĩ như thế, rằng, anh là người anh hùng của hàng triệu nông dân VN đương đại. Nhờ có anh mà những người nông dân đó có thêm niềm tin, sức mạnh để đối diện với thực tại vất vả, lam lũ, nhiều bất công trong cuộc sống của họ. Nhờ có anh mà nhà cầm quyền có thể phải soi xét lại chính sách đất đai, chính sách nông nghiệp và nông dân. Như vậy, nếu trước đây anh đã từng đóng góp và hy sinh cho sự nghiệp chống giặc ngoại xâm, thống nhất đất nước, thì hôm nay, anh lại tiếp tục đóng góp và hy sinh cho sự đi lên ấm no, hạnh phúc của những nông dân Việt Nam. Thiết nghĩ trên đất nước ta ít người làm được như vậy và được hưởng hạnh phúc đó.
Cho dù trong chốn lao tù khốn khó và có thể có rất nhiều thủ đoạn trấn áp tinh thần và thể xác của anh thì chúng tôi vẫn mong mỏi và yêu cầu anh hãy chứng tỏ mình và cho chúng tôi nhìn thấy hình ảnh một con người tự tin, dũng khí. Người ta nói chỉ khi con người làm những việc trái đạo lý, hại người thì mới thấy lương tâm dày vò, cắn rứt, mới bộc lộ sự sợ hãi, bạc nhược và hèn nhát. Còn anh, anh hành động vì lương tri, vì nhân sinh, chống lại cường quyền, ác bá thì không lẽ gì anh phải run sợ, cho dù thân xác có đớn đau thậm chí tính mạng có bị đe dọa. Tôi nghĩ rằng, bất kỳ một nhà nước nào, một thể chế chính trị nào cũng không phải toàn điều tốt, đẹp. Nhà nước Việt Nam hiện thời cũng vậy, có những góc khuất, góc tối, điều này đã được các vị lãnh đạo cao nhất của Đảng, nhà nước ít, nhiều thừa nhận trước đồng bào.
Hành động của anh biểu thị sự công khai chống lại phần tối đó, điều đó giúp cho sự tiến bộ xã hội và đẩy nhanh tiến trình sửa sai thể chế. Có thể ngay hôm nay hoặc vài chục năm sau hành động của anh, hình ảnh của anh sẽ được bà con ghi nhận và tôn vinh, tôi tin điều đó. Anh hãy nhân danh những giá trị tốt đẹp mà kiên tâm, bền chí, can trường đối diện thực tại. Người quân tử không coi thường công trạng, nhưng cũng không được hèn nhát phủ nhận bản thân trước cường quyền, áp bức. Đành rằng, trước mắt nhà anh đã bị phá, đầm tôm đã mất sạch, trong khi anh và gia đình anh cần có nhà ở, có cơm ăn, có áo mặc. Thói thường, người quân tử khó chống lại áo, cơm nhưng tôi nghĩ anh sẽ được đồng bào đùm bọc. Thực tế đã rất nhiều bà con đã quyên góp, ủng hộ gia đình anh về vật chất, tinh thần. Hàng triệu nông dân Việt Nam cho dù còn nghèo khó nhưng chắc chắn đủ khả năng giúp gia đình anh vượt qua cơn bĩ cực. Anh cứ yên tâm.
Nhân đây, tôi đề nghị vợ anh hãy mở và nhờ các nhà báo công khai một tài khoản ngân hàng, hãy tổ chức đón tiếp bà con mọi miền đến thăm thực địa để thông qua đó mọi người được chung tay đỡ đần. Tôi kêu gọi mọi người của ít lòng nhiều hãy ủng hộ gia đình anh Vươn.
Nhân tiện đây, tôi gửi lời tới các anh, chị công an, những người trực tiếp điều tra, canh giữ anh Vươn hãy lắng tâm suy nghĩ rằng, mình cũng là những đứa con của những người nông dân một nắng, hai sương, đồng lương mình đang nhận, tấm áo mình đang mặc cũng từ họ mang đến, vì thế hãy đối xử với anh Vươn như một con người còn lương tri và lòng nhân ái.  Không được hành hạ, tra tấn anh Vươn cho dù là tinh thần hay thể xác.  Và đặc biệt nhất, cần tôn trọng sự thật, cần suy đoán theo phương pháp có lợi cho bị can, thiết nghĩ đó cũng là tính nhân văn của pháp luật nước ta đã qui định.
Thân ái!
BS. Minh Tân

No comments:

Post a Comment