Wednesday, February 29, 2012

Chỉnh đốn Đảng hay chọn Dân Chủ



Đoàn Viết Hoạt - Ông Trương Tấn Sang, Chủ tịch nước CHXHCNVN hiện nay, vừa có lời tuyên bố được mọi người chú ý: “Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là “chết” cái đất nước này” (1). Tuyên bố này nói lên một sự thực còn tồi tệ hơn: một nồi canh với một bầy sâu thì chỉ còn là một nồi canh sâu?  Mà đã là nồi canh sâu thì còn tiếc gì nữa mà không đổ bỏ đi. Ai còn có thể ăn được, trừ khi quá nghèo khổ không ăn thì chết.

Đất nước ta, sau hơn 20 năm đổi mới kinh tế, tuy đa số còn nghèo, nhưng không còn đói. Nhớ lại cái đói thê thảm của thập niên 1980 thế kỷ truớc—toàn dân ăn ngô khoai, kể cả khoai sùng, và trong các trại lao cải, hàng trăm ngàn cựu nhân viên chính quyền, cựu sĩ quan VNCH, phải ăn bất cứ thứ gì nhúc nhích, và bất cứ cây cỏ gì không độc. Ngày nay người dân đã tương đối đủ ăn thì chẳng ai dại gì cắn răng nhắm mắt mà ăn “nồi canh sâu”. Hãy đổ bỏ “nồi canh sâu” đi. Người dân đã và đang làm như thế, dù không thể nói được như thế. Còn đảng và nhà nước cộng sản thì chưa đủ can đảm để làm như thế mà cũng chưa đủ “khôn ngoan” để nghĩ và nói với nhau “hãy đổ bỏ nồi canh sâu đi”. Đảng chỉ đủ “khôn lanh” để nói “sửa sai”, “chỉnh đốn”, để cố vớt sâu đi, mà nói quá nhiều làm quá ít. Đến nay thì đã quá muộn rồi, đảng như nồi canh chỉ còn bầy sâu, vớt hết sâu đi thì còn lại gì?
Đảng CS lãnh đạo công cuộc kiến thiết đất nước yên bình đã gần 4 thập niên rồi, gần gấp đôi thời gian để một nước như Đài Loan, Đại Hàn trở thành một nước phát triển. Vậy mà trong đảng và nhà nước vẫn là một bầy sâu mọt. Đảng đang kêu gọi chỉnh đốn để hy vọng trừ diệt bầy sâu, làm trong sạch đảng. Đảng nói thế chứ dân không tin thế. Tục ngữ dân gian hiện nay có câu: “Đảng cứ nói, dân cứ làm”. Đảng nói đường đảng, dân làm đường dân.
Dân cứ làm như thế nào? Tiêu cực thì dân cấy sâu vào nồi canh của đảng. Dân nuôi các công an địa phương; hối lộ cảnh sát giao thông; móc ngoặc với cán bộ thoái hóa. “Nồi canh đảng” ngày càng có nhiều sâu, sâu ngày càng to và mập hơn. Dân hoan hô nghị quyết, hoan hô đảng công khai trong các buổi họp tổ dân phố, nhưng “chửi đảng” thậm tệ nơi riêng tư, với nhau, trong gia đình, ngoài đường phố, tại các quán nứơc, trên xích lô, trong taxi. Thằng này thằng nọ, tuốt tuột, từ Tổng bí thư đảng đến Thủ tướng. Không còn thể thống quốc gia gì nữa. Tích cực thì dân cứ âm thầm kiếm sống, bằng mọi cách để nâng cao mức sống vật chất của mình, dù mức sống tinh thần ngày càng suy thoái. Mọi người đều phải sống hai mặt, nói một đằng làm một nẻo, trước mặt nói tốt, làm tốt, vắng mặt nói xấu, làm xấu… Dân phải làm như thế mới sống được, mới không bị đi tù, không bị “theo dõi”, trù ẻo; mới hy vọng làm ăn, học hành, sinh sống yên ổn được. Nhưng nếu dân cả nước cứ phải làm như thế thì than ôi, đất nước còn gì, dân tộc còn gì; còn gì để “tự hào dân tộc”, còn đâu là tiêu chuẩn đạo đức, là trật tự xã hội, là “công bằng, văn minh”. Còn đâu “văn hiến chi bang”, “đạo thống Tiên-Rồng”. Tiền đồ dân tộc và tương lai đất nước đi về đâu? Người Việt nào có lòng mà im lặng được trước tình trạng băng hoại đạo đức, tinh thần toàn diện như thế?
Trong khi đó thì đảng nói gì và làm gì? Cần sửa sai và chỉnh đốn. Chỉnh đốn đảng để đưa đất nước tiến lên chủ nghĩa xã hội. Nhưng như câu nói ngoài dân thể hiện thực tế: “càng chỉnh càng đốn”. Liệu còn chỉnh đốn được không? Hay câu hỏi chính xác hơn là: thể chế chính trị cộng sản có chỉnh đốn được không? Nhiều cựu lãnh đạo cộng sản thế giới đã thú nhận chế độ CS không thể sửa sai được. Từ ông Gorbachov, đến ông Yeltsin, đều nói như thế. Ông Gorbachov giờ đây còn tỏ ra ân hận là mình vẫn cố sửa đổi để mong cứu đảng CS Liên Xô vào những tháng cuối cùng của chế độ CS. Ông tiếc là đã không bỏ đảng CS sớm hơn. (2)
Yeltsin, Gorbachov là những lãnh tụ CS quốc tế lừng danh. Họ không phải là những người chống cộng. Họ phải biết rõ hơn bất kỳ nhà lãnh đạo cộng sản nào ở Việt Nam về bản chất của hệ thống chính trị cộng sản. Họ đã can đảm mở đường cho Nga trước, Liên Xô sau, dứt bỏ chủ nghĩa CS và hệ thống chính trị CS. Họ đã không vì quyền và lợi riêng mà cố duy trì cho bằng được cái chủ nghĩa và hệ thống chính trị Cộng sản đã lỗi thời đó– cái chủ nghĩa và hệ thống ngoại lai mà một người Việt, Lý Đông A, từ đầu thập niên 1940, trước khi đảng CSVN chiếm được chính quyền, đã khẳng định là chủ nghĩa CS đã “lạc hậu non 100 năm rồi”, đã thất bại trong kiến thiết tại Liên Xô và sẽ hoàn toàn sụp đổ trên toàn thế giới. (3)
Cái chủ nghĩa và chế độ tồi tệ, lạc hậu từ lâu rồi như thế, tại sao ban lãnh đạo đảng CSVN hiện nay còn hy vọng có thể chỉnh đốn cho tốt đẹp hơn đựợc. Không thể sửa sai một chủ nghĩa và một cơ chế chính trị đã sai lầm từ bản chất, từ các quan điểm nền tảng. Làm sao kiến thiết được một xã hội Người, văn minh, sống theo lối sống của Loài Người, nhân đạo, khi xã hội mẫu mực và khởi đầu của loài người do Mác đưa ra, xã hội cộng sản nguyên thủy, chỉ là một bầy đoàn, người về nhân thể, nhưng còn sống theo cách sống của loài vật –hái lượm, săn bắt, ăn ở chung chạ? Làm sao có công bằng khi còn hệ thống đặc quyền đặc lợi, dành ưu đãi cho cán bộ, đảng viên? Làm sao có dân chủ khi chưa từ bỏ chế độ chính trị độc đảng, độc tài đảng trị. Đảng tuyên bố dân có 4 quyền –“dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”—nhưng đảng nắm quyền quyết định, do đó, trong thực tế, đảng quyết định cho dân được biết gì, bàn gì, làm gì, kiểm tra gì, thì dân có được đến đó. Dân chủ không thể tồn tại trong hệ thống chính trị “đảng chủ”, hệ thống xin-cho, “đảng trị”. Khẩu hiệu do đảng đưa ra, “xây dựng xã hội văn minh, công bằng, dân chủ”, do đó không bao giờ thực hiện được bằng một hê thống tư tưởng và một cơ chế chính trị lạc hậu, sai lầm, phi nhân bản, phản nhân tính như thế.
Chỉnh đốn đảng để thực hiện khẩu hiệu trên, do đó, chỉ là công sức “giã tràng xây cát”, dù thiện chí có thực đến thế nào, huống chi lại do “bầy sâu” cùng hô nhau thực hiện, bắt dân tin tưởng. Vừa là ảo tưởng, tự bịt mắt che mình; vừa là thủ đọan lừa dân, tưởng như vẫn lừa dân được. Không, quyết không, người dân không còn thể chờ đợi và tin tưởng vào bất kỳ cố gắng “chỉnh đốn” nào của các ông nữa. Đảng là đảng của các ông cộng sản. Đảng của các ông đã trở thành một “nồi canh sâu”, các ông không nỡ đổ bỏ đi, còn cố vớt sâu, cố “chỉnh đốn” thì đó là việc của các ông, không phải việc của toàn dân Việt.
Đối với người dân Việt, giải pháp duy nhất tốt lúc này, cho chính đảng cộng sản và cho đất nước, không phải là chỉnh đốn đảng Cộng sản, mà là trả lại quyền tự quyết cho toàn dân –là dân chủ, dân chủ chân chính và toàn diện. Dân chủ chân chính, để mọi thành phần dân chúng, cụ thể là hai thành phần còn tin theo cộng sản và không tin theo cộng sản, đều được quyền cùng tồn tại, cùng tự do hoạt động, cùng cạnh tranh lành mạnh, để đưa ra và thực hiện các chương trình kiến thiết đất nước. Cạnh tranh trong ôn hòa, công khai, minh bạch, trong sáng, để toàn dân cùng so sánh và tự do chọn lựa.
Dân chủ toàn diện để người dân thực sự làm chủ được mọi hoạt động của mình trong mọi lãnh vực, từ kinh tế thương mại, đến văn hóa, giáo dục, thông tin, tôn giáo, tư tưởng và chính trị. Đất nước tiến được hay không là do toàn dân có được môi trường và điều kiện để sinh họat tự do, tích cực, có hiệu quả trong mọi lãnh vực hay không. Môi trường và  điều kiện cần thiết đó chính là hệ thống chính trị “dân chủ pháp trị”, không phải “độc tài đảng trị” hiện nay. Hiến pháp và luật pháp phải có giá trị phán quyết tối cao, đứng trên mọi đảng phái, không một cá nhân, một đảng phái nào, có thể đứng ngòai và đứng trên HP và luật pháp được, kể cả người đứng đầu chính quyền và đảng cầm quyền.  Dân chỉ thực sự làm chủ khi được tự do sinh họat trong một xã hội như thế.
Ban lãnh đạo đảng CSVN hãy chứng tỏ bản lãnh chính trị và tầm nhìn thời đại để thay đổi triệt để và cỗi gốc, để từ bỏ “độc tài đảng trị” và chấp nhận “dân chủ pháp trị”. Việc đầu tiên là chấp nhận một lộ trình dân chủ hóa. Dù công bố hay không, bước đầu tiên trong lộ trình này là thả tất cả những tù nhân đang bị giam giữ hay quản chế vì lý do tư tưởng, chính trị và tôn giáo. Bước tiếp theo là hủy bỏ các đìều khỏan trong Bộ Luật Hình sự và các Luật khác mà từ trước đến nay vẫn được sử dụng để đàn áp, bắt giữ những người bất đồng chính kiến. Sau đó, ngưng bắt giữ những người phát biểu, một cách ôn hòa bất bạo động, các ý kiến khác biệt với đảng và nhà nước cộng sản. Cuối cùng là ban hành các đạo luật cho phép người dân thành lập các tổ chức chính trị và dân sự, và được họat động công khai hợp pháp, như là tiếng nói đối lập với đảng CS đang cầm quyền. Lộ trình dân chủ, với những bước đi tuần tự và cụ thể như thế, sẽ tạo ra một bầu khí văn hóa chính trị mới, gây phấn chấn cho mọi người Việt, khơi dậy sức sống và sức sáng tạo cho toàn dân trong mọi lãnh vực họat động xã hội, nhất là trong những lãnh vực mà đến nay vẫn hết sức nghèo nàn, sơ cứng vì bị đảng kiểm sóat chặt chẽ.
Việc đảng CSVN thực thi một lộ trình thay đổi chính trị ôn hòa công khai như thế là điều mà những người Việt quan tâm trong và ngoài nứơc hằng mong đợi, để đất nước và nhân dân sớm chuyển mình sang giai đọan cất cánh. Nhưng cũng rất nhiều người không tin rằng ban lãnh đạo đảng CSVN muốn và dám làm như thế. Không muốn vì nó có thể dẫn đến hậu quả là đảng mất quyền vì không được đa số nhân dân tín nhiệm. Không dám vì để thực hiện được điều này, ban lãnh đạo đảng CS hiện nay phải vượt qua được chính mình, vượt được chính nỗi lo sợ mất những đặc quyền đặc lợi hiện đang chiếm giữ.
Đảng chỉ dám chỉnh đốn đảng của mình. Nhưng “chỉnh đốn” chỉ là vô hiệu bởi không thể vừa đá bóng vừa thổi còi, vừa sản sinh ra sâu lại vừa tự diệt sâu, lấy bầy sâu diệt từng con sâu. Sâu được sản sinh ra và nuôi dưỡng bởi chính hệ thống độc quyền, đặc quyền đặc lợi. Muốn trừ sâu cần chấm dứt độc quyền, cần để xuất hiện những cơ cấu nằm ngoài và độc lập với các cơ cấu của đảng và nhà nước cộng sản. Các cơ cấu độc lập này phải được bảo vệ bằng luật pháp công minh của hệ thống “pháp trị”. Thiếu những cơ cấu đó, “chỉnh đốn” chỉ là biện pháp “xoa dầu” cho người sắp chết, như chính ông Truơng Tấn Sang đã cảnh báo: “một bầy sâu là “chết” cái đất nước này”.
Nhưng liệu “bầy sâu” của đảng CS sẽ làm “chết” cái đất nước này hay sẽ làm chết đảng? Một đất nước và một dân tộc đã không bị diệt vong, dù 1000 năm nô lệ giặc Tầu, dù 100 năm đô hộ giặc Tây, thì chắc chắn sẽ biết vươn mình đứng dậy, rũ sạch mấy chục năm “đảng trị”, để phục sinh, tồn tại và tiến hóa, đến vô cùng. Như đã thế và tất nhiên phải thế. Vì đó là dân tộc Việt.
© ĐVH
(tháng 2, 2012)
—————————————-
Chú giải
(1) “Nhớ lại những phát ngôn ấn tượng”  http://tienganhdhm.com/267n/nho-lai-nhung-phat-ngon-an-tuong.html
(2) “Mikhail Gorbachev: I should have abandoned the Communist party earlier”, 16 August 2011 http://www.guardian.co.uk/world/2011/aug/16/gorbachev-guardian-interview
(3) Lý Đông A, “Cộng Sản”, Xuân Thu, 1943
http://www.danchimviet.info/archives/53337

No comments:

Post a Comment