LS Trần Thanh Hiệp - Thưa qúy vị, thưa các bạn,
Tôi xin cảm ơn qúy vị và các bạn đã sốt sắng hỗ trợ tiếng nói của hai anh em chúng tôi, Tiến sĩ Lưu Nguyễn Đạt và tôi, Trần Thanh Hiệp, trong việc chúng tôi lên tiếng phủ nhận tư cách cũng như danh nghĩa chính đáng của tập đoàn cầm quyền Hà Nội để cai trị đất nước.
Sau những hồi âm của Khoa trưởng Vũ Quốc Thúc, tôi nhận thấy cuộc trao đổi ý kiến trước dư luận về tư cách và danh nghĩa ấy đang được chuyển sang một hướng khác không giúp gì cho việc làm sáng tỏ thêm vấn đề này.
Thật ra ngay từ đầu tôi đã không có ý định mở ra những cuộc tranh cãi để tranh thắng tay đôi làm ô nhiễm không khí trong lành của cuộc vận động dẹp bỏ độc tài đảng trị trong nước để thiết lập dân chủ thực sự cho quốc gia. Bởi vậy tôi sẽ không nhận định gì thêm về quan điểm của Khoa trưởng, nhất là đồng nghiệp Lưu Nguyễn Đạt của tôi đã nói rất đầy đủ những gì cần phải nói để cho sự thật không bị che lấp.
Về phần tôi, tôi thấy cần khai triển thêm những nhận định của tôi về tư cách và danh nghĩa chính thống của tập đoàn cầm quyền cộng sản ở Hà Nội. Tôi lại vừa có những những thúc bách mới để nhắc lại và nhấn mạnh rằng rằng tập đòan này, trên bình diện quốc nội, không còn tư cách và danh nghĩa chính đáng để cầm quyền nữa. Tư cách “thành viên Liên Hiệp Quốc” – nó có được từ năm 1977 – không phải là một cơ sở pháp lý để nó tiếp tục theo đưổi đường lối cai trị phản nước hại dân hiện nay. Vì 2 lý do. Một, tư cách thành viên này là để cho bộ máy cầm quyền tại chức có danh nghĩa thực hiện bang giao quốc tế chứ không phải để sang đoạt chủ quyền quốc gia. Hai, chủ quyền quốc gia ở Việt Nam thuộc về toàn dân Việt Nam, trên cơ sở quyền “Dân Tộc Tự Quyết”, mà luật quốc tế đã công nhận và công bố trrong hai Công ước quốc tế về Nhân quyền 1966 (điều 1). Mặt khác, điều 25 của một trong hai văn bản này là Công ước quốc tế về các quyền dân dự và chính trị đã định rằng nhân dân của một nước thành viên của LHQ phải được sống dưới một chế độ dân chủ thực sự. Hà Nội đã tham gia Công ước này từ năm 1982, lẽ ra đã phải làm mọi thủ tục thích hợp để hội nhập quy phạm ấy vào luật quốc nội của Việt Nam. Nhưng Hà Nội cứ lì lợm lẩn tránh nghĩa vụ này để dễ bề hành sử quyền lực Hà Nội đã sang đoạt của quốc gia từ 1945 đến nay, bề ngoài cam tâm làm tay sai cho Trung quốc, trong nước trắng trợn dày xéo lên nhân quyền, dân quyền của gần 90 triệu đồng bào. Do đó, về mặt pháp định (de jure) cũng như về mặt thực tế (de facto), tập đoàn cầm quyền Hà Nội là những kẻ phạm tội hiển nhiên cả đối với luật quốc nội lẫn luật quốc tế. Thử hỏi làm sao còn có thể trực tiếp hay gián tiếp công nhận cho tập đòan phạm tội ấy có chính danh để cai trị được nữa? Xin nhớ lại tiền lệ trong quốc sử : Những vua cuối cùng của nhà Đinh vì bất chính nên Lê Đại Hành đã phải lấy lại quyền bính để chống ngoại xâm.
Tiện đây tôi cũng xin gợi ý với đồng nghiệp Lưu Nguyễn Đạt rằng chúng ta chỉ cần khẳng định lại rằng dân tộc Việt Nam có quyền dân tộc tự quyết và rằng vì quyền này đã bị sang doạt trên nửa thế kỷ rồi, nên đã đến lúc đòi lại nơi tay những kẻ tiếm quyền để cải thiện nội chính đồng thời chống ngoại xâm. Ở Việt Nam đã có tiền lệ lịch sử theo chiều hướng này. Nhà Đinh đổ nát nên đã mất quyền bính cho nhà Tiền Lê. Chúng ta không cần phải dài dòng chứng minh vì sao phải đòi lại quyền dân tộc tự quyết. Trái lại chúng ta có quyền yêu cầu những đồng tác giả của Thư Ngỏ biện minh cho việc họ gián tiếp công nhận cho tập đoàn cầm quyền Hà Nội có danh chính để cai trị.
Sau hết, tôi xin thưa với lão huynh Jack Huỳnh Văn Lang rằng theo tôi thì trong hiện tình chúng ta không có khả thế đưa những kẻ phạm tội cộng sản ra trước các tòa án quốc tế. Vì chúng ta, những người Việt chống độc tài toàn trị ở hải ngoại, bởi nhiều lý do – tôi hy vọng sẽ có dịp trình bày sau – không có “tố quyền” để trực tiếp nhờ Tòa Án Quốc Tế xét xử các tôi ác của Đảng cộng sản Việt Nam. Nhưng gián tiếp thì tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đi tìm Công lý Hình sự cho vô vàn những nạn nhân của cộng sản. Nhưng phải tranh đấu trong hiểm nghèo. Để, hoặc tính chuyện thành lập được một Tòa án Hình sự hỗn hợp như ở Căm Pu Chia. Hoặc nổi lên chống tập đoàn cầm quyền Hà Nội như phe khởi nghĩa ở Libya đã chống Gaddafi. Vì cha con Gaddafi và tay sai, đã đã dùng lính đánh thuê đàn áp dân chúng nên Hội Đồng Bảo An đã tự động yêu cầu Tòa Án Hình sự Quốc Tế truy tố những thủ phạm này. Nếu không dám đi đoạn đường cam go nnói trên thì sợ rằng chỉ còn cách khoanh tay ngồi trông đợi kết quả (không bảo đảm có) của những can thiệp của nhiều cơ quan quốc tế phi-tài-phán bảo vệ nhân quyền mà thôi. Về điểm này, xin lão huynh Jack Hùynh Văn Lang cho tôi được hỏi nhỏ một câu hỏi rằng nên trông đợi tới mức nào hàng ngũ trí thức của chúng ta ở hải ngoại sẵn sàng dấn thân sát cánh cùng dân chúng lên đường kéo cờ khởi nghĩa?
Kính thư,
Trần Thanh hiệp
vietthuc.org
Trần Thanh hiệp
vietthuc.org
No comments:
Post a Comment