Brahma Chellaney - Phạm
Nguyên Trường dịch - NEW DELHI – Cuộc thảo luận của cộng đồng quốc tế về
sự trỗi dậy của Trung Quốc đã và đang tập trung vào tiềm năng thương
mại đang gia tăng, tham vọng trên biển ngày một lớn và khả năng củng cố
sức mạnh quân sự của nước này. Nhưng một vấn đề then chốt thường bị bỏ
qua: sự vươn lên của Trung Quốc, một bá quyền trên sông nước, chưa từng
có tiền lệ trong lịch sử hiện đại.
Chưa
từng có nước nào tìm cách nắm thế thượng phong trên những vùng đất ven
sông trên cả một lục địa mà không ai có thể thách thức, bằng cách kiểm
soát thượng nguồn của những dòng sông chảy qua nhiều quốc gia và điều
chỉnh dòng chảy xuyên biên giới của chúng. Trung Quốc là quốc gia xây
nhiều đập nhất thế giới – gần một nửa của tổng số 50.000 con đập lớn
trên hành tinh – họ đang nhanh chóng tích lũy được ảnh hưởng đối với các
quốc gia láng giềng bằng cách xây nhiều đập thủy điện trên những dòng
sông chảy qua nhiều nước.
Sau
chiến thắng của cộng sản Trung Quốc vào năm 1949, bản đồ thủy văn châu Á
đã có những thay đổi cơ bản. Phần lớn những dòng sông chính của châu Á
đều bắt nguồn từ những vùng lãnh thổ bị sáp nhập một cách cưỡng bức vào
nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Thí dụ, cao nguyên Tây Tạng, khu vực
chứa nước ngọt lớn nhất thế giới và là cội nguồn của những dòng sông lớn
nhất châu Á, trong đó có những con sông huyết mạch của Trung Hoa lục
địa và những nước Đông Nam Á. Những khu vực khác của Trung Quốc cũng là
cội nguồn của các dòng sông như Irtysh, Illy và Amur, chảy qua Nga và
các nước Trung Á.
Điều
đó làm cho Trung Quốc trở thành nguồn của những con sông chảy qua nhiều
nước nhất trên thế giới. Nhưng Trung Quốc lại bác bỏ chính khái niệm
chia sẻ nguồn nước hay là hợp tác với các nước ở hạ lưu.
Trong
khi các nước láng giềng nằm trên bờ những dòng sông ở Đông Nam và Nam Á
đã ký những thỏa nhuận về hợp tác thì Trung Quốc lại chưa có bất kỳ
thỏa ước về chia sẻ nguồn nước với bất kỳ nước nào. Trung Quốc được
hưởng lợi và là bên đối thoại chứ không phải thành viên Ủy ban hợp tác
sông Mekong, có ý khẳng định là họ không tuân thủ quy tắc của cộng đồng
các quốc gia lưu vực sông Mekong hoặc nhận bất cứ trách nhiệm pháp lý
nào.
Tồi tệ hơn nữa
là trong khi khuyến khích chủ nghĩa đa phương trên trường quốc tế thì
Trung Quốc lại nhún vai trước sự hợp tác đa phương giữa các nước lưu vực
dòng sông này. Các nước hạ lưu sông Mekong coi chiến lược của Trung
Quốc là “chia để trị”.
Mặc
dù Trung Quốc tỏ thái độ công khai ưu ái sáng kiến song phương so với
đa phương trong việc giải quyết các vấn đề về nước, nhưng họ lại không
thể hiện bất kỳ sự nhiệt tình nào đối với những hành động song phương.
Kết quả là nước càng ngày càng trở thành nguồn gốc chia rẽ chính trị mới
trong quan hệ với các nước như Ấn Độ, Nga, Kazakhstan và Nepal.
Trung
Quốc tìm cách lái sự chú ý của dư luận khỏi việc họ từ chối chia sẻ
nguồn nước hoặc tham gia hợp tác nhằm quản lý các dòng sông một cách bền
vững bằng cách khoe những thỏa thuận mà họ đã ký với các nước khác về
việc chia sẻ số liệu thống kê về lưu lượng với các nước láng giềng. Đây
không phải là những thỏa thuận về hợp tác mà là thỏa thuận thương mại về
việc cung cấp số liệu mà các nước thượng lưu khác thường cung cấp miễn
phí cho các nước ở hạ lưu.
Trên
thực tế, bằng cách đẩy việc xây dựng với tốc độ điên khùng các con đập
trên những dòng sông nội địa sang xây dựng đập trên những dòng sông chảy
qua nhiều nước, Trung Quốc hiện đang vướng mắc vào những cuộc tranh cãi
về nguồn nước với hầu như tất cả các nước có chung dòng sông với họ.
Những cuộc tranh cãi này chắc chắn sẽ ngày càng xấu thêm vì Trung Quốc
đang tập trung xây dựng những siêu đập, với biểu tượng là một con đập
nữa trên sông Mekong – đập Xiaowan với công suất 4.200 megawatt, cao hơn
cả tháp Eiffel ở Paris và đang lập kế hoạch xây con đập với công suất
lên đến 38.000 megawatt ở Metog, trên sông Brahmaputra, gần biên giới
đang tranh chấp với Ấn Độ. Đập Metog sẽ lớn gấp hai lần đập Tam Hiệp,
với công suất 18.300 megawatt, hiện là đập lớn nhất thế giới. 1,7 triệu
người Trung Quốc đã phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn để lấy đất cho
việc xây dựng con đập này.
Ngoài
ra, Trung Quốc đã xác định vị trí một siêu đập ở Daduqia trên sông
Brahmaputra, tương tự như đập ở Metog, với độ cao thác nước là 3.000 mét
tại chỗ con sông này chảy từ dãy Himalaya vào Ấn Độ. Đây sẽ là con đập
dài nhất và nằm ở hẻm núi dốc nhất thế giới. Dốc núi Brahmaputra – sâu
gấp hai lần dốc núi Grand ở Mỹ – là bể chứa nước chưa khai thác lớn nhất
ở châu Á.
Những nước
phải chịu tác động mạnh nhất của sự đổi hướng dòng chảy lại là những
nước nằm ở hạ lưu những con sông như Brahmaputra và Mekong – đấy là
Bangladesh, tương lai của nước này đang bị đe dọa bởi sự thay đổi thời
tiết và môi trường, và Việt Nam, vựa lúa của châu Á. Việc Trung Quốc
chiếm đoạt nguồn nước sông Illy có thể biến hồ Balkhash của Kazakhstan
thành biển Aral thứ hai. Biển này đã co lại chỉ còn chưa được một nửa
kích thước ban đầu.
Ngoài
ra, Trung Quốc còn lập kế hoạch xây dựng “Đường dẫn nước vĩ đại phía
Tây”, tức là chân thứ ba của “Dự án Phân dòng Bắc-Nam Vĩ đại” – một
chương trình chuyển nước giữa các dòng sông và các hồ chứa chưa từng có
từ trước tới nay – trong đó hai chân đầu là để nối các dòng sông trong
khu vực Hoa hạ, theo kế hoạch sẽ hoàn thành trong vòng ba năm. Đường dẫn
nước vĩ đại phía Tây, tập trung vào cao nguyên Tây Tạng, nhằm làm chệch
hướng dòng chảy, kể cả dòng chảy của những con sông đi qua các nước
khác, sang sông Hoàng Hà, dòng sông chính cung cấp nước cho miền Bắc
Trung Quốc. Con sông này cũng xuất phát từ Tây Tạng.
Với
nền công nghiệp đang giữ thế thượng phong trong thị trường thiết bị
thủy điện; trong lĩnh vực xây dựng đập nước ở hải ngoại, Trung Quốc cũng
là nhà thầu xây dựng lớn nhất thế giới. Từ khu vực Kashmir do Pakistan
nắm giữ cho đến lãnh thổ đầy xáo trộn của người Kachin và người Shan ở
Myanmar, Trung Quốc đang mở rộng dần việc xây dựng đập nước đến những
vùng lãnh thổ đang tranh chấp và những khu vực bạo loạn, mặc cho sự phản
đối của dân chúng địa phương.
Thí
dụ các đơn vị Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc đang tham gia vào
việc xây đập nước và những dự án chiến lược khác trong khu vực bất ổn
Gilgit-Baltistan có đa số người Shia sinh sống trong vùng Kashmir do
Pakistan kiểm soát. Và con đập do Trung Quốc xây dựng ở Myanmar tạo ra
nguồn năng lượng để xuất khẩu vào các tỉnh của Trung Quốc đã góp phần
gây ra cuộc chiến đẫm máu trong thời gian gần đây, chấm dứt giai đoạn
ngừng bắn giữa Quân đội độc lập Kashin và Chính phủ Myanmar kéo dài đã
17 năm.
Trung Quốc
đang tìm cách phá vỡ hiện trạng trên những dòng sông chảy qua nhiều nước
bằng những cuộc tranh chấp về lãnh thổ và hàng hải với Ấn Độ, Việt Nam,
Nhật Bản, và những quốc gia khác. Như vậy là, thuyết phục họ chấm dứt
sự chiếm đoạt đơn phương nguồn nước mà các nước cùng chỉa sẻ đã trở
thành vấn đề mấu chốt cho hòa bình và ổn định ở châu Á. Nếu không, Trung
Hoa có thể sẽ nổi lên như là người kiểm soát nguồn nước của châu Á và
bằng cách đó, tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với các nước láng giềng.
Brahma Chellaney, là Giáo sư nghiên cứu chiến lược tại Trung tâm nghiên cứu chính sách, tác giả cuốn: Nước – Chiến trường mới của châu Á.
P.N.T. dịch
Dịch giả gửi trực tiếp cho BVN
No comments:
Post a Comment