Lê Minh Nguyên - Kể từ
khi anh sinh viên Mohamed Bouazizi tự thiêu ngày 17/12/2010 để phản đối
chính quyền độc tài, bất công và tham nhũng của Tổng Thống Zine el
Abidine Ben Ali ở Tunisia, một phong trào dân chủ đã bùng lên mãnh liệt ở
Bắc Phi và Trung Đông và hiện đang tiếp diễn, còn được gọi là Mùa Xuân Á
Rập.
Nó đã thành công một cách ôn hòa và vẻ vang ở Tunisia, Ai Cập. Nó diễn biến tương đối ôn hòa dù có đàn áp ở Jordan, Bahrain, Algeria, Sudan, Mauritania. Nó đẫm máu ở Lybia, Syria và Yemen. Tuy đẫm máu nhưng nó đã thành công ở Lybia, có lẽ kế tiếp sẽ là Syria với sự hình thành Hội Đồng Quốc Gia ở Istanbul, và Yemen với sự bị thương của tổng thống Saleh và áp lực quốc tế buộc ông từ chức.
Nó đã thành công một cách ôn hòa và vẻ vang ở Tunisia, Ai Cập. Nó diễn biến tương đối ôn hòa dù có đàn áp ở Jordan, Bahrain, Algeria, Sudan, Mauritania. Nó đẫm máu ở Lybia, Syria và Yemen. Tuy đẫm máu nhưng nó đã thành công ở Lybia, có lẽ kế tiếp sẽ là Syria với sự hình thành Hội Đồng Quốc Gia ở Istanbul, và Yemen với sự bị thương của tổng thống Saleh và áp lực quốc tế buộc ông từ chức.
Mùa
Xuân Á Rập đến khá bất ngờ cho các chế độ độc tài ở Trung Đông, và nó
cũng bất ngờ cho Hoa Kỳ đến độ Thượng Viện Hoa Kỳ mở cuộc điều trần và
khiển trách hai vị lãnh đạo tình báo quốc gia và CIA, họ nhận lỗi, hứa
làm tốt hơn trong tương lai và CIA lập toán đặc nhiệm gần 40 người để
chỉ lo nghiên cứu về phong trào cách mạng tương tự như vậy trong tương
lai.
Nhưng
nếu chúng ta nhìn bức tranh toàn cảnh của thế giới và thời đại thì dễ
thấy được sự xuất hiện tự nhiên của nó. Cuộc cách mạng về truyền thông
đã đưa nhân loại từ Thời Đại Kỹ Nghệ sang Thời Đại Thông Tin tương đối
khá nhanh chóng, nó làm cho các dân tộc có thể tương tác vượt biên
cương, sự hiểu biết vượt thời đại, cấu trúc mới của xã hội vượt các định
chế chính trị cứng ngắc không thích ứng kịp với sự thay đổi của môi
trường. Do đó, nó tạo ra một hiện tượng tức nước ở khắp nơi nào trên thế
giới mà các tổ chức chính trị xã hội không thích ứng được với môi
trường mới. Cho nên hiện tượng vỡ bờ chỉ chờ cơ hội để xảy ra, ở đâu và
lúc nào chỉ là sự tuần tự mà thôi. Nó được thể hiện dưới hai dạng: cách
mạng và diễn biến hòa bình.
Nét
chung của các quốc gia này là sự lầm than của dân chúng về cả hai
phương diện kinh tế và chính trị, và quan trọng hơn hết là ý chí cương
quyết muốn thay đổi của họ. Trong thời đại mới, họ vận dụng được những
kỹ thuật và phương tiện mà bộ máy đàn áp của các chính quyền được dựng
lên trong Thời Đại Kỹ Nghệ chưa bắt kịp. Họ đấu tranh ôn hòa và với một
tinh thần kỹ luật cao độ. Sự kết nối có tính cách nhu nhuyển với tất cả
các thành phần xã hội đều tham gia. Tất cả đều gặp sự đàn áp mạnh mẽ của
công an, nhưng bù lại các quốc gia tây phương đều ngã theo ý chí đã
được chứng tỏ của đại khối quần chúng.
Về
các nét đặc thù của mỗi quốc gia trong Mùa Xuân Á Rập, ta thấy mức độ
đàn áp của an ninh và quân đội có khác nhau trong mỗi quốc gia và cung
cách hành xử của quân đội cũng khác nhau trong mỗi quốc gia. Ở Tunisia
và Ai Cập quân đội tự kiềm chế, giữ tư thế trung dung và vị trí chuyên
nghiệp là bảo vệ tổ quốc, tức bảo vệ lãnh thổ và nhân dân, không làm
công cụ cho các lãnh tụ độc tài. Trái lại, ở Lybia, Syria, Yemen thì
quân đội được dùng để đàn áp phong trào dân chủ và gây nên thảm cảnh máu
đổ thịt rơi. Ở Yemen có những vị tướng và tộc trưởng bộ lạc đã đứng về
phía cách mạng vì không chấp nhận sự đàn áp dã man của chính quyền.
Mức
độ phản ứng của các lãnh tụ độc tài cũng khác nhau, ở Bahrain nhà vua
tháo ngân quỹ để cho mỗi gia đình $2,660 đô la. Ở Lybia, ông Gadhafi
thẳng tay bắn giết. Ở Yemen, tổng thống Saleh vừa đàn áp vừa hứa hẹn từ
chức. Ở Syria, tổng thống Assad vừa thẳng tay đàn áp vừa cải tổ nội các
và hứa hẹn những cải tổ khác như đảng phái được tự do hoạt động.
Sự
chuẩn bị và tổ chức của các lực lượng cách mạng ở các nước cũng khác
nhau, như ở Tunisia và Ai Cập được lãnh đạo bởi giới trẻ, không có lãnh
tụ và tổ chức rõ ràng hay nổi bật mà dựa nhiều vào internet và các mạng
xã hội. Ở Lybia và Yemen vai trò của các lãnh tụ ly khai từ phía chính
quyền và các tộc trưởng khá nổi bậc. Ở Syria thì vai trò của tôn giáo
lại mạnh mẽ hơn.
Ngoài
ra, phản ứng đầu tiên của cộng đồng quốc tế cũng khác nhau. Liên Hiệp
Quốc, NATO và Hoa Kỳ can thiệp mạnh mẽ vào Lybia, tuy trễ tràng. Ở Syria
Hoa Kỳ và Âu Châu can thiệp ngoại giao và kinh tế tài chánh, nhưng
Trung Quốc và Nga lại phủ quyết kép sự trừng phạt ở Hội Đồng Bảo An Liên
Hiệp Quốc nhằm bảo vệ chế độ của tổng thống Assad. Ở Yemen thì Liên Phi
đứng ra làm trung gian giải quyết, trong khi ở Tunisia và Ai Cập thì
Tây phương gần như đứng bên lề.
Bài
học đầu tiên mà chúng ta rút ra được từ Mùa Xuân Á Rập là phải kiên trì
tranh đấu cho đến khi đạt được mục tiêu, và trong sự kiên trì này thái
độ ôn hòa, tinh thần kỷ luật cao độ và các biện pháp để bám trụ trường
kỳ như vệ sinh, y tế, thực phẩm, an ninh v.v.. cần được đặc biệt quan
tâm, giúp cho cuộc cách mạng chóng được thành công. Sự tổ chức và chuẩn
bị của lực lượng cách mạng để huy động được đại khối quần chúng và giảm
thiểu tối đa sự đàn áp hay phá vỡ từ trong trứng nước của lực lượng an
ninh, qua việc tận dụng cell phone và các mạng xã hội như Facebook,
Twitter, YouTube v.v.. Các lực lượng cách mạng qua thuyết phục, đã tranh
thủ sự trung lập hay ủng hộ của các lực lượng đàn áp như công an và
nhất là quân đội.
Song
song với điều này là tranh thủ sự ủng hộ và yểm trợ của quốc tế. Ngoài
ra, quan trọng không kém là ngòi lửa để cho các bổi đã chuẩn bị được
cháy phừng, dựng lên được các biểu tượng và thông điệp để phản ảnh thực
tế thảm cảnh xã hội, gây sự phẫn uất trong tâm lý quần chúng.
Điều
kiện môi trường chính trị thế giới ngày càng trở nên thuận lợi cho cuộc
cách mạng ở Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn và Miến Điện. Có lẽ vì vậy mà
Miến Điện như có vẻ muốn chủ động thay đổi ôn hòa trong thời gian vừa
qua, khi chính quyền tỏ ra hòa dịu với dân chúng, thả trên 200 tù chính trị,
ngưng dự án xây đập Myitsone trên sông Irrawaddy mà Trung Quốc đầu tư
3.6 tỷ đô la, mở cửa cho báo chí và bỏ lệnh cấm các trang webs nước
ngoài, Quốc Hội công khai thảo luận cải cách dân chủ, thông qua luật cho
phép tự do thành lập công đoàn, công nhận quyền đình công ngày
11/10/2011, và tiếp xúc bà lãnh tụ đối lập Aung San Suu Kyi.
Ông
David Ching, một chuyên viên về vấn đề Trung Quốc nhận định rằng việc
Osama bin Laden bị loại trừ là một điều lo ngại cho TQ, bởi vì trong cả
một thập niên qua kể từ ngày 11/9/2001 đến nay Hoa Kỳ bị xao lãng trong
vấn đề phát triển kinh tế ở Châu Á Thái Bình Dương, nơi mà HK xem là sự
giàu thịnh của họ trong Thế Kỷ 21, chứ không phải là sa mạc ở Iraq hay
núi rừng ở A Phú Hãn. Nhà bình luận chính trị Fareed Zakaria của CNN
cũng nhận định tương tự. Bin Laden bị loại thì HK sẽ tập trung nhiều hơn
về Châu Á. Lẽ tự nhiên TQ độc tài cộng sản, thiếu trách nhiệm với cộng
đồng nhân loại và bành trướng bá quyền, bất chấp luật lệ quốc tế sẽ lọt
vào tầm ngắm của HK. Một TQ độc tài đe dọa hòa bình thế giới cần được
thay thế bằng một TQ dân chủ để cùng phát triển thịnh vượng.
Trong
bài diễn văn của Tổng Thống Obama ngày 19/5/2011 ở Bộ Ngoại Giao, ông
đã dứt khoát khẳng định là HK đứng về phía những dân tộc đứng lên vì dân
chủ. Theo báo Economist, các nhà tư bản lâu nay đầu tư ở TQ giờ đây
cũng đang từ từ khăn gói trở lại HK, cho nên áp lực của họ trong quá khứ
lên chính quyền HK để bênh vực TQ ngày nay cũng đã giảm nhiều. Bà Ngoại
Trưởng Hillary Clinton đã mạnh mẽ chỉ trích sự vi phạm nhân quyền của
TQ, không nâng niu TQ như trong thời gian đầu sau khi TT Obama đắc cử.
Thái
độ của Liên Hiệp Quốc cũng thuận lợi cho phong trào dân chủ ở cả hai
mặt chính trị và pháp lý. Về mặt chính trị, LHQ có thái độ công khai yểm
trợ dân chủ, xóa bỏ độc tài. Hội Đồng Bảo An đã quyết nghị cho dùng vũ
lực để ngăn chận độc tài. Về mặt pháp lý, LHQ ủng hộ việc đưa ra tòa án
quốc tế để xét xử và trừng trị những thủ phạm đã đàn áp dân chủ với tội
ác chống nhân loại (crime against the humanity).
Cộng
Đồng Âu Châu, Liên Hiệp Phi Châu, khối G8 cũng có thái độ tích cực và
hành động thiết thực để giúp các dân tộc dám đứng lên đòi dân chủ. G8
trong tháng 5/2011 đã cam kết giúp $40 tỷ đô la cho các nước trong Mùa
Xuân Á Rập. Cộng Đồng Âu Châu đã chủ động giúp người dân Lybia, và đang
trừng phạt Syria. Liên Hiệp Phi Châu tích cực đứng ra làm trung gian để
dàn xếp cho Tổng thống Saleh ở Yemen rút lui.
Trong
khi đó làn gió cách mạng của Mùa Xuân Á Rập đang thổi đến TQ và VN.
Chính quyền TQ sợ đến độ xóa bỏ các chữ “hoa lài” trên mọi văn bản, trên
Internet, những lễ hội hay sinh hoạt gì có liên quan đến hoa lài. Trong
khi đó thì giới trẻ càng ngày càng tiếp cận nhiều hơn với thông tin
toàn cầu, hiểu được sự thật những gì đang xảy ra trên thế giới, về luồng
chuyển động và tiến hóa của nhân loại, những động tính mà các chính
quyền độc tài sợ hãi. Họ muốn tình trạng xã hội tiếp tục xơ cứng để họ
tiếp tục cai trị nên chống lại sự thay đổi. Trong khi ngay cả các nước
tiến bộ như Singapore, Hoa Kỳ v.v.. chính quyền luôn hô hào “thay đổi
hay là chết” để duy trì sự tiến bộ trong một thế giới đầy chuyển động và
tranh đua.
Có
ba điều kiện tiên quyết cho một cuộc cách mạng dân chủ ôn hòa tiến tới
thành công. Điều kiện thứ nhất là cần phải có một sự xuống đường qui mô
để phản đối. Sự phản đối này thường có chủ đề lớn là bất công xã hội,
tham nhũng, thất nghiệp, lạm phát, cuộc sống khó khăn. Nói chung là một
sự khó thở về môi trường chính trị xã hội được đi kèm với một sự đói
khát của dạ dày. Sự khó thở về môi trường chính trị xã hội là yếu tố
chính vì như ta thấy các quốc gia của Cách Mạng Mùa Xuân có cuộc sống và
lợi tức đầu người cao hơn Việt Nam. Điều kiện này hiện nay ở VN đã có,
nhưng chưa đạt được tầm vóc qui mô, như 11 cuộc xuống đường trong 3
tháng mùa hè năm 2011. Nhiệm vụ của chúng ta là tạo thêm môi trường
thuận lợi để mức độ quan tâm và tham gia xuống đường của quần chúng
trong nước được đông đảo hơn. Điều này có nghĩa là sự thông tin trung
thực và đầy đủ của hải ngoại đến hạ tầng cơ sở quần chúng ở trong nước
qua các kỹ thuật của Thời Đại Thông Tin ngày hôm nay, cùng những hỗ trợ
phương tiện để người trong nước khi đã xuống đường thì có thể trụ được.
Sự
chia rẽ trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của CS thì thời nào cũng có,
nhưng điều quan trọng là nó sẽ dẫn tới sự nổ bùng để làm tung hệ thống,
thay vì nổ nhỏ ở bên trong hệ thống như đã thường xảy ra trong các nước
cộng sản. Nếu nổ nhỏ bên trong hệ thống thì sẽ làm cho hệ thống được
cũng cố và vững chắc hơn như Stalin tiêu diệt Trosky ở Nga, Mao Trạch
Đông tiêu diệt Lưu Thiếu Kỳ ở Trung Quốc, hay Lê Duẩn chặt vây cánh và
hạ nhục Võ Nguyên Giáp ở VN. Trong thời gian qua, ta thấy có sự tranh
chấp quyền lực giữa Nguyễn Tấn Dũng và Trương Tấn Sang cũng như những
các sự chia rẽ khác của các phe nhóm trong đảng CSVN vì tranh giành
quyền lợi và quyền lực. Dũng đã thắng thế và hiện nay là siêu tổng bí
thư với sự hình thành hệ thống công an trị của ông ta trong chính quyền,
trong đảng, trong Tòa Án Nhân Dân Tối Cao, Viện Kiểm Sát và Quốc Hội.
Tuy nhiên Sang vẫn chưa hoàn toàn bị hạ và đang dựa vào thế quần chúng
và thế quốc tế. Câu hỏi được đặt ra là nó sẽ nổ trong (implosion) hay nổ
ra ngoài (explosion). Có nhiều chỉ dấu cho thấy là nó sẽ nổ ra ngoài,
bởi các yếu tố như lòng yêu nước và sự bất mãn của người dân, sự hoang
mang của đảng viên CS trung và hạ tầng, ý thức hệ đã mục rữa mà không có
cái nào khác để thay thế, sự dính dự càng ngày càng nhiều của HK vào
VN, sự xâm lược của Trung Quốc, Thời Đại Thông Tin không cho phép chế độ
tuyên truyền một chiều và bưng bít, xu hướng dân chủ của thế giới và
quan trọng hơn hết là người dân càng ngày càng không sợ dù chế độ đàn áp
khắc nghiệt hơn.
Sự
mất ý chí đàn áp của an ninh-quân đội là yếu tố cần thiết thứ ba để
cuộc cách mạng chóng thành công và không đẫm máu. Nhìn qua các cuộc cách
mạng của Mùa Xuân Á Rập ta thấy sự đổ máu xảy ra nhiều ở Libya và Syria
vì hệ thống an ninh-quân đội đồng sàng với độc tài, nó dồn những người
dân ôn hòa đến chân tường và buộc họ phải tự vệ chánh đáng bằng vũ trang
mà thế giới cuối cùng phải ủng hộ. Tình trạng VN hiện nay, công an thì
Nguyễn Tấn Dũng đã nắm chặt, với lực lượng cảnh sát cơ động trang bị tận
răng để chuyên môn đàn áp biểu tình khoảng gần 50,000 người của trung
ương và địa phương. Tuy nhiên phía quân đội thì có ba yếu tố có vẻ tích
cực, đó là họ bất mãn với sự xâm lược của TQ và sự quá sức yếu đuối của
lãnh đạo trước ngoại bang, sự không ưa và hay đối chọi với phía công an,
và không ai nắm được toàn lực của quân đội mà chỉ nắm một phần. Trong
trường hợp cách mạng xảy ra, công an sẽ ra tay đàn áp nhưng quân đội vẫn
là một dấu hỏi lớn, họ có thể đứng về phía cách mạng để bảo vệ đất
nước, vì họ biết rằng chế độ hiện tại đang mang những gánh nặng quá khứ
đối với Trung Quốc mà không thể nào trút xuống được như công hàm Phạm
Văn Đồng 1958, hội nghị Thành Đô 1990 và các viện trợ để đánh chiếm Miền
Nam trong quá khứ, họ mang vòng kim cô và đã bị TQ khóa miệng. Nếu có
được một chế độ mới thì đất nước sẽ không còn bị rơi vào thế kẹt như
hiện nay.
Những
yếu tố đòn bẩy cho cách mạng Việt Nam hiện nay đã có, vấn đề là chúng
ta cần phải làm cho nó thể hiện ra được. Phong trào dân chủ trong nước
tuy chưa bùng phát mạnh nhưng đã có và đang âm ỉ ở hạ tầng quần chúng.
Sự yểm trợ phong trào dân chủ ở hải ngoại càng ngày càng tích cực hơn,
điển hình là những sinh hoạt hổ trợ quốc nội và vận động quốc tế. Sự bất
ổn tiềm ẩn của xã hội như bất công, tham nhũng, công nhân đình công,
nông dân bị tư bản đỏ dìm giá thu mua, ngư dân mất ngư trường, sinh viên
thất nghiệp, tôn giáo bị kiểm soát và hạn chế, dân oan bị mất đất, kinh
tế suy sụp, lạm phát phi mã, mậu dịch khiếm hụt, dự trử ngoại tệ bị
khô cạn, TQ phá hoại, hiện tượng cướp ngày là quan của của các cán bộ
chức quyền, sự chia rẽ và mất phương hướng trong Đảng CSVN và sự uất ức
của quần chúng đối với TQ v.v..
Những
yếu tố mà chúng ta cần có và cần làm là tạo được một tâm lý cách mạng
trong quần chúng, bởi vì cách mạng là sự nghiệp của quần chúng cho nên
chính quần chúng phải đứng lên thì mới giải quyết được. Thứ đến là chúng
ta phải tạo được sự trưởng thành về tổ chức và tinh thần đấu tranh, ở
trong và ngoài nước, và sau đó là một mồi lửa cách mạng. Trong khi tiến
đến cách mạng thì chúng ta thúc đẩy cho sự phát triển một xã hội dân sự
và chuẩn bị sự lãnh đạo thích ứng cho công cuộc cách mạng.
Trở
lực mà chúng ta sẽ phải đương đầu thì nhiều, nhưng hai trở lực lớn nhất
là sự đàn áp của chính quyền CSVN và sự tiếp tay đàn áp của TQ. Ngoài
ra, qua kinh nghiệm của LHQ vừa qua trong việc Hội Đồng Bảo An bỏ phiếu
cho vấn đề Syria, Nga sẽ không ủng hộ cho dân chủ VN. Tuy nhiên, nhìn
qua Yemen và Syria thì chúng ta thấy rõ là sự kiên trì của quần chúng là
yếu tố nồng cốt cho sự thành công. Hơn nữa chính sự kiên trì này làm
cho HK và thế giới tây phương phải ra tay giúp đỡ, như lời của cựu tổng
thống George W. Bush và tổng thống Obama đã nói.
Tuổi
thọ của các chế độ độc tài trong thế kỷ 20 và 21, cho dù có thọ nhất
như PRI ở Mexico, LDP ở Nhật, hay Đảng Cộng Sản Liên Xô, thường trong
khoảng 70, và chế độ CSVN đã gần kề lứa tuổi này. Ông Rupert Mudoch của
công ty News Corporation nhận xét rằng dân tộc VN là một dân tộc năng
động, yêu chuộng kiến thức, không thể nào chịu đựng lâu trong một chế độ
chính trị độc tài được, họ phải thoát ra, nhưng thoát ra bằng cách nào
thì ông không biết. Với sự quan tâm và tham dự vào vấn đề đất nước và
tương lai của dân tộc, bên trong nước và ở hải ngoại, công cuộc tranh
đấu cho dân tộc chúng ta chắc chắn sẽ thành công.
© Lê Minh Nguyên
© Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment