Friday, August 26, 2011

Những tiếng nói Tripoli: một người hầu bàn, bác sĩ, kỹ sư, và chủ tiệm phản ứng với cuộc Cách mạng

Hiếu Tân - Ở giữa – và bên ngoài – những tiếng bom nổ của quân nổi dậy và những boongke của Gadhafi, nhân dân thủ đô Libya cuối cùng đã tìm thấy tự do phát biểu, nói lên cuộc biến động này có ý nghĩa gì đối với họ.


TRIPOLI – Cho đến sáng sớm hôm Thứ Tư chúng tôi mới vào đến thủ đô. Chúng tôi đáp xuống hòn đảo resort Djerba của Tunisia từ hôm trước, rồi di chuyển bằng xe hơi qua những dãy núi miền tây. Tại biên giới Libya, các thành viên của quân đội nổi dậy đưa chúng tôi an toàn đến Tripoli.

Điểm dừng thứ nhất: Quảng trường Xanh. Đây là một nơi nguy hiểm nhưng nó là một địa điểm biểu tượng quan trọng ở Tripoli đối với những người cách mạng, những người đang bắn những phát súng vui mừng lên không trung khi chúng tôi đến. Nhưng mục tiêu của chúng tôi là khác: gặp những người công dân trên khắp thủ đô Libya để tìm ra cách mạng, đặc biệt trong những ngày cuối cùng này, đối với họ có ý nghĩa gì. Họ mong đợi gì ở tương lai? Với chế độ kéo dài bốn thập niên của Moammar Gadhafi đang nát vụn, đây là những tiếng nói của bốn người Libya ở thủ đô.

Ảnh: AP

Abdelnasser Trabulsi, 54, kỹ sư

Trabulsi làm việc trong ngành hóa dầu, ông luôn luôn là một người chống đối Gadhafi. “Kể từ khi ông ta bắt đầu chiếm giữ chính quyền, rõ ràng là không có gì tốt đẹp – và tôi bắt đầu căm ghét ông ta từ sớm,” Trabulsi nói. Trong suốt 42 năm cầm quyền của Gadhafi, ông ta không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó ông ta sẽ nhìn thấy sự sụp đổ của mình.” Tôi tin chắc tôi sẽ thấy ngày sụp đổ của ông ta, trước khi tôi chết. Một chế độ thống trị bằng khủng bố không thể nào kéo dài vĩnh viễn. Điều đó đúng với Libya và cả các nơi khác nữa. Khi tôi thấy những kẻ cầm quyền bị lật đổ ở Tunisia và Ai Cập, ngay lập tức tôi nhận ra rằng điều này cũng có nghĩa là sự kết liễu của Gadhafi,” ông nói. “Tôi không tìm được lời lẽ nào để biểu lộ cảm giác của tôi trong những ngày này. Vui mừng và hạnh phúc, những từ này còn xa mới diễn tả đầy đủ điều tôi cảm thấy. Nó lớn hơn thế nhiều.”

Naji Sbai, 28 tuổi, hầu bàn

Đối với Sbai, khó mà nắm được rằng đại tá Gadhafi không còn cai trị nữa ở Tripoli và Libya. “Từ khi tôi sinh ra, đã không có người cai trị nào ngoài ông ta. Tôi nghĩ, tôi sẽ chết và ông ấy sẽ tiếp tục nắm quyền, ” chàng trai trẻ nói. “Ông không thể hình dung nổi tôi hạnh phúc thế nào đâu.” Bây giờ anh mơ đến tự do và dân chủ, và cả phân phối của cải công bằng ở đất nước này. “Ở đây, không có cái gì hoạt động đúng. Không có luật pháp không có nhà nước. Chỉ có Gadhafi và gia đình ông ta. Họ coi mọi thứ là của họ, và đã giết hại và bỏ tù quá nhiều người mà không ai chặn tay họ lại.”

Khaled El Maadi, 25 tuổi, bác sĩ

El Maadi, người đã đồng tình với những người nổi dậy ngay từ đầu, hôm nay chỉ thỏa mãn một phần. Anh biết rằng Gadhafi đổ không giải quyết mọi vấn đề của Libya. “Gadhafi không phải là mọi vấn đề ở đây. Đất nước này đã 42 năm bị cai trị trên cơ sở một nền độc tài và một đám đông hỗn tạp. chừng nào mà chế độ này còn chưa bị phá hủy tận gốc, tôi vẫn còn chưa thỏa mãn,” anh nói. Tuy nhiên người bác sĩ trẻ vẫn lạc quan: “Chúng tôi đã chịu đau khổ quá nhiều đến nỗi không một ai muốn chế độ độc tài quay trở lại. Tôi tin rằng tương lai của đất nước này sẽ được ghi dấu bằng dân chủ và tự do. Tuy nhiên, nó cần một thời gian dài để đi đến đó, bởi vì chúng tôi đã sống dưới ách áp bức và khủng bố nhiều thập niên rồi.”

Mặc dầu anh thấy một tương lai tươi sáng cho đất nước của anh ở phía trước, chàng trai 25 tuổi này vẫn e sợ. Anh lo rằng hàng nghìn vũ khí đang còn ở Libya. “Gadhafi phân phối vũ khí cho tất cả những người chiến đấu cho ông ta. Bây giờ những người nổi dậy có rất nhiều vũ khí, nhưng điều đó tạo ra tình hình cực kỳ nguy hiểm cho đất nước,” anh nói. “Hiếm có một người lớn nào – thậm chí cả thiếu niên – không có một vũ khí. Chính quyền mới cần tìm giải pháp cho vấn đề này càng nhanh càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ có nguy cơ rơi vào một cuộc nội chiến khác.”

Yassine Charafeddine, 36 tuổi, chủ tiệm

“Tôi là người hạnh phúc nhất thế giới. Trong đời tôi chưa bao giờ tôi cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ như thế này. Lần đầu tiên, tôi ngửi thấy mùi tự do thật sự,” Charafeddine một chủ tiệm trẻ tuổi nói. “Đất nước này sẽ không bao giờ còn trở lại giống như trước nữa. Chúng tôi đã chịu đựng ách độc tài suốt 42 năm, và bây giờ chúng tôi thấy rằng nó chưa bao giờ tử tế đối với chúng tôi. Tin tôi đi, Libya sẽ là một nền dân chủ vĩ đại, một đất nước hiện đại và một nhà nước có hiến pháp.” Vẫn còn những lo lắng: “Tôi lo rằng một số kẻ trung thành với Gadhafi sẽ mưu mô phá hoại cuộc cách mạng của chúng tôi. Các lãnh đạo mới của chúng tôi phải hết sức để tâm đến chuyện đó, và phải dùng mọi cố gắng để hóa giải mối đe dọa này.”

© Hiếu Tân

Nguồn:  Lemine Ould Salem, TAGES-ANZEIGER/Worldcrunch

No comments:

Post a Comment