Friday, July 29, 2011

Tôi đã khóc

Hà Văn Thịnh - Cả tuần ngồi trên xe cùng sinh viên đi tham quan thực tế, mệt nên chỉ lướt qua mạng vài tin chính rồi lăn ra ngủ. Hôm nay, có thì giờ nên xem đủ, xem hết những gì bảy ngày qua chưa xem. Đoạn băng do PGS TS N.G.Đ. gửi qua email đã làm tôi không cầm được nước mắt. Vừa khóc, tôi vừa tự nhắc mình rằng đừng khóc kẻo người ta lại bảo ông điên này hay khóc…


Đó là những giọt nước mắt tủi hổ vì thấy mình không bằng lũ trẻ chỉ mươi mười lăm tuổi. Chúng nó hầu như chưa biết cách ăn mặc, chẳng hề biết tạo dáng, nhưng Dáng đứng Việt Nam của những đứa trẻ đó thì không bút mực nào tả nổi. May ra, chỉ có ống kính thần của các nhiếp ảnh gia mới làm cho lòng người xúc động đến thế. Vì chẳng biết gì về nghệ thuật nhiếp ảnh, tôi kính đề nghị nghệ sĩ nào có lòng, có tài hãy cho lên mạng một bức ảnh như thế để làm Dáng đứng Việt Nam cho thời đại mới.

Tôi khóc vì nghĩ mình đã quá hèn, không dám bỏ ra dù chỉ ít giờ vào ngày Chủ nhật để đi cùng các cháu, các em biểu tình ở Hà Nội. Quá hèn vì không dám cổ vũ cho nghĩa cử biểu tình đúng đắn của bổn phận và trái tim ấy vì sợ mang tiếng kích động chống phá nhà nước XHCN.

Chao ôi, thật là buồn và đau đớn trong cái thời yêu nước phải xin phép, yêu nước phải sợ hãi, trí tuệ của hàng triệu người phải thua vua tập thể – những vị vua mà tài năng chưa hề được minh chứng bao giờ!



Trí thức VN trở thành thành phần nòng cốt trong các cuộc biểu tình vừa qua. Ảnh Blog NXD
Tôi đã khóc vì chưa thấy thời nào lũ trí thức chúng tôi ươn hèn đến thế. Xã hội đầy rẫy cái sai nhưng nói đến cái sai thì hầu như ai cũng phải nhìn quanh và phải thầm thì. Những người bạn của tôi như PGS TS T.T.T.L., PGS TS Đ.B,…. thì nói rằng phản đối những cái sai là ngu ngốc, là bẻ nạng chống trời, là “có thay đổi được gì đâu”. Tôi đã khóc vì thấy rằng mình ngu xuẩn: Ừ, tại sao không lo bảo vệ cái bát cơm của mình mà lại đi lo chuyện đâu đâu?…

Tôi đã khóc vì thấy mình không bằng lũ trẻ. Chúng nó hồn nhiên và vô tư đến thế (BBC cho biết nhiều ông bố bà mẹ khuyến khích con đi biểu tình yêu nước). Thật đáng tự hào khi có những người bố, người mẹ và những đứa con như thế. Nếu TỔ QUỐC Việt Nam có hàng triệu người như thế thì làm sao có thể run rẩy và khiếp sợ trước cái ác, cái ngu cứ nhũng nhiễu, hoành hành?

Tôi đã khóc vì muôn điều khó nói. Nhưng, sau khi lau nước mắt, tôi đã mỉm cười. Cười vì thấy bình minh đang tỏa rạng. Mặt trời đang lên. Tôi muốn nó sẽ sáng bừng ngay nhưng đó chỉ là ước mong. Cái gì cũng có thời gian và cái giá của nó: Mặt trời “mọc” được là nhờ sự VẬN ĐỘNG của hàng triệu thiên thể. Trong cái hằng hà sa số của tổng thể “xã hội” tự nhiên ấy, không “ai” có quyền đứng yên. Tất nhiên, giống như xã hội loài người, các thiên thể lớn hơn sẽ luôn có vai trò quan trọng hơn. Chẳng hạn, nếu trí thức mà tham tiền, ngậm miệng thì ai sẽ mở miệng cho đây? Tôi đã khóc vì xấu hổ khi phải thú nhận rằng mình ích kỷ và sợ hãi…

Quy Nhơn, 26.7.2011

Nguồn: Bauxite

No comments:

Post a Comment