Việt Hoàng “...Việc
xây dựng và hình thành tầng lớp nhân sự chính trị này là việc làm cấp
bách và không thể trì hoãn được. Số phận của một dân tộc là được sống
trong vinh quang hay tủi nhục đều do tầng lớp này quyết định...”
Công
việc của tôi là kinh doanh, ba việc chính của kinh doanh là chọn hàng,
mua hàng và bán hàng. Cả ba việc đó đều quan trọng như nhau, nếu sai sót
bất cứ khâu nào cũng đều gặp thất bại. Kinh doanh là việc khó khăn và
người làm kinh doanh phải hết sức thực tiễn, mọi sai lầm dù nhỏ đều phải
trả giá bằng tiền.
Trong ba việc
chọn hàng, mua hàng và bán hàng thì tôi nghĩ rằng bán hàng là việc tốn
nhiều công sức và khó khăn nhất. Chuyện kinh doanh theo kiểu "tiền chao
cháo múc", tức là giao hàng là lấy tiền ngay, trong thời buổi kinh tế
thị trường mang tính toàn cầu hóa như hiện nay là điều không tưởng, nó
chỉ xảy ra với những mặt hàng độc, hàng đang vào vụ, hoặc lúc "cháy
hàng"… Còn thì thông thường các mặt hàng đều bán tiền chậm, kiểu gối
hàng, lấy hàng mới thì trả tiền hàng cũ.
Khi
đã bán hàng trả chậm, tức là cho người mua hàng nợ tiền thì việc thu
tiền về rất là khó khăn, khó như "thả gà rồi đi đuổi". Nếu hàng đẹp và
đúng thị hiếu người tiêu dùng thì việc đòi tiền sẽ rất dễ dàng, nhưng
với những mặt hàng mà cạnh tranh nhiều thì ngoài việc giá cả hợp lý còn
phải cần đến quan hệ tình cảm lâu dài và tốt đẹp với bạn hàng. Ngoài đức
tính trung thực trong kinh doanh, theo tôi, còn một bí quyết nữa để
thành công đó là hãy chịu thiệt một chút với khách hàng để đôi bên cùng
vui vẻ. Đáng lý lãi mười, chỉ cần lấy về tám là được. Chi li và chắc lép
quá cũng khiến đối tác khó chịu. Ông bà mình cũng đã dạy "xởi lởi trời
cho", "tham bát bỏ mâm", "tham thì thâm"...
Khi
giao hàng trả chậm cho ai đó thì việc đầu tiên mà bạn phải làm là đặt
câu hỏi "người này là ai ?", "anh (chị) ta có thể tin tưởng được không
?". Thứ tự ưu tiên sẽ là :
a) những người đã làm ăn với mình lâu dài, tức là đã có đủ uy tín vì đã có thời gian để kiểm chứng.
b) những người có gia đình nhà cửa, vợ con.
c) đối với những người mới kinh doanh thì phải có người bảo lãnh và chưa có tai tiếng gì.
Những
người trẻ, chưa có gia đình, mới tập kinh doanh là đối tượng gặp nhiều
khó khăn nhất khi đi lấy hàng. Hoặc là họ phải nhờ người bảo lãnh hoặc
họ phải làm kiểu cò con, lấy hàng ít một, rồi dần dần xây dựng uy tín.
Trong kinh doanh thì hai yếu tố quan trọng hàng đầu đó là năng lực và uy
tín. Thiếu một trong hai thứ này thì không thể kinh doanh thành công,
nhất là uy tín. Uy tín của con người (hay uy tín của một tổ chức) cũng
như thương hiệu một công ty là những thứ không thể vay mượn mà phải tự
xây dựng. Muốn tạo dựng một uy tín hay thương hiệu thì phải cần có thời
gian.
Như vậy, một tổ chức chính trị
cũng như một công ty kinh doanh, muốn có uy tín thì phải có thời gian để
tạo dựng. Tổ chức đó phải trung thực, bao dung và đồng thời phải có
phương pháp hay bí quyết để giành thắng lợi. Một người kinh doanh thành
công là người có tầm nhìn, dám nghĩ dám làm, giao tiếp giỏi, thực tiễn,
tôn trọng khách hàng, biết mình biết người. Một người làm chính trị giỏi
cũng cần phải có những đức tính trên với một tầm cao hơn vì "khách
hàng" là cả dân tộc và bạn bè quốc tế. Một chính khách thật sự còn cần
thêm một số đức tính khác như yêu nước, kiên nhẫn, bao dung, luôn biết
lắng nghe và thấu hiểu người dân.
Vậy :
Việt Nam ta có người yêu nước và trung thực khôngc? Có. Rất nhiều là đằng khác.
Việt Nam ta có người vị tha, bao dung và biết sống vì người khác không ? Có. Có nhiều người.
Việt Nam ta có người có tầm nhìn (viễn kiến) không ? Có, nhưng không nhiều.
Việt Nam ta có người biết yêu nước đúng cách, muốn thay đổi vận mệnh cho đất nước không ? Không nhiều lắm.
Nếu
xét từng khía cạnh một thì Việt Nam không thiếu người yêu nước, bao
dung, viễn kiến. Thế nhưng tại sao chúng ta vẫn không có những nhà chính
trị xuất sắc? Tại sao dân tộc ta vẫn đắm chìm trong lạc hậu và nghèo
khó? Tại sao Việt Nam vẫn chưa có được một tầng lớp chính trị tinh hoa,
tầng lớp "nhân sự chính trị" hay "trí thức chính trị" đúng nghĩa, như
ông Nguyễn Gia Kiểng đã nói ?
Rõ ràng
là để trở thành một chính trị gia thật sự thì người đó phải hội đủ tất
cả những yếu tố trên: yêu nước, bao dung, kiên nhẫn, biết chia sẻ, biết
hy sinh vì dân tộc, có giấc mơ lớn và trung thực. Rất tiếc là người hội
tụ đầy đủ những yếu tố trên không nhiều. Có thể họ chỉ thiếu một yếu tố
thôi, như "tính kiên nhẫn" chẳng hạn, thế là không thể đến đích, không
thể trở thành một chính trị gia xuất sắc được.
Có
thể nào trong một con người hội tụ tất cả những yếu tố trên không ?
Hoàn toàn có thể ! Và chỉ trong một môi trường duy nhất: môi trường của
tổ chức.
Vì sao ? Môi trường của tổ chức cho ta những gì ?
Tổ
chức cho ta lý tưởng và niềm tin. Nếu giấc mơ của bạn nho nhỏ như muốn
làm một chức quan thì bạn không cần đến tổ chức mà chỉ cần luồn lách rồi
cũng sẽ đạt được ước mơ đó. Nhưng nếu giấc mơ của bạn lớn lao như muốn
thay đổi số phận của cả một dân tộc, muốn làm tác nhân thay đổi lịch sử
Việt Nam thì rõ ràng bạn phải cần đến tổ chức vì một lý do giản dị :
không ai có thể làm nổi công việc đội đá vá trời một měnh. Tổ chức là
chổ dựa tinh thần cho chúng ta, là nơi củng cố niềm tin cho chúng ta,
bởi lẽ niềm tin phải được vun đắp và động viên thường xuyên. Sự cô đơn
sẽ làm thui chột mọi ước mơ, nhất là những ước mơ lớn.
Tổ
chức cho ta sự kiên nhẫn. Bản thân sự kiên nhẫn là đặc tính riêng của
những người làm chính trị. Quần chúng nhân dân không bao giờ có đủ sự
kiên nhẫn, nhất là kiên nhẫn theo đuổi mục tiêu chính trị, vì họ có quá
nhiều việc phải lo toan. Đã có nhiều nhân sĩ, những người lên tiếng đấu
tranh cho dân chủ tại Việt Nam trước đây đã lui vào hậu trường sau một
thời gian hoạt động có nhiều tiếng vang. Ngoài việc bị chính quyền gây
sức ép, bản thân họ cũng cảm thấy cô đơn và mất kiên nhẫn vì cảm thấy
con đường dấn thân cho lý tưởng quá gian nan mà sức người thì có hạn nên
đành bỏ cuộc.
Nhiều nhân sĩ ở hải
ngoại cũng vậy, họ cảm thấy mệt mỏi và thất vọng sau một thời gian hoạt
động cá nhân, rồi lặng lẽ rút vào bóng tối, thỉnh thoảng có sự kiện gì
đó họ viết một vài bài báo rồi nhanh chóng rơi vào quên lãng.
Tổ
chức giúp chúng ta sàng lọc ý kiến và sản xuất ý kiến. Một người dù
uyên bác đến đâu cũng có lúc sai lầm, nhưng nếu người đó có tổ chức thì ý
kiến của họ trước khi đưa ra công chúng đã được những người trong tổ
chức góp ý. Những người trong tổ chức sẽ nhận xét đánh giá trên tinh
thần thẳng thắn, bao dung và mang tính xây dựng, vì vậy sẽ tránh cho
người đó những sai lầm không đáng mắc phải. Tổ chức là nơi sản xuất ra ý
kiến, những trao đổi thường xuyên trong nội bộ sẽ làm phát sinh ra
nhiều ý kiến hay và ý tưởng mới. Rất nhiều bài viết của tôi là sự tổng
hợp những ý kiến và tranh luận trong nội bộ của Tập Hợp Dân Chủ Đa
Nguyên.
Tổ chức cho ta kiến thức, sự
khôn ngoan và tấm lòng bao dung. Những trao đổi trong nội bộ của một tổ
chức khiến kiến thức của các thành viên tăng lên rõ rệt, đến mức khiến
nhiều người ngạc nhiên. Trong cuộc hội luận trên mạng với Tập Hợp Dân
Chủ Đa Nguyên, do báo điện tử Dân Luận tổ chức, đã có những thành viên
của Tập Hợp rất ít viết báo hay tham gia các cuộc tranh luận nhưng kiến
thức chính trị của họ đều rất thuyết phục… Những ý kiến chủ quan mang
nặng cảm tính hay cực đoan đều không có chổ đứng trong một tổ chức đứng
đắn. Không phải tự nhiên mà có lần tôi đã nói rằng quan điểm của Tập Hợp
về "hòa giải và hòa hợp dân tộc" là khoan dung tuyệt đối, tôn trọng
nhau tuyệt đối, nhìn nhận mọi người Việt Nam với bất cứ chính kiến nào
cũng là anh em tuyệt đối. Tôi cảm nhận được và tin vào điều này sau một
thời gian tham gia vào Tập Hợp.
Tổ
chức cho ta sự khiêm tốn và nghiêm túc. Nếu không nghiêm túc, khiêm tốn
và nếu cái tôi trong mỗi người quá lớn (thật ra là quá bé) thì chúng ta
không thể tham gia vào một tổ chức. Sẽ có những tranh luận nội bộ, có
lúc sẽ gay gắt vì lời qua tiếng lại, nếu lúc đó chúng ta không có đủ tự
tin hay nóng giận thì khó giữ được hòa khí và rồi bất đồng hay việc từ
bỏ tổ chức sẽ phải đến. Bình tĩnh trong mọi tình huống là bản lĩnh của
người làm chính trị, môi trường tổ chức là nơi giúp ta rèn luyện đức
tính đó. Đúng như ông Nguyễn Gia Kiểng nói, để trở thành một "trí thức
chính trị" thì ít nhất phải có hai điều kiện, thứ nhất là phải có ước mơ
lớn và thứ hai là phải sống thành thực với chính mình. Mọi sự giả dối
hay miễn cưỡng đều không tồn tại trong môi trường tổ chức.
Tổ
chức cho chúng ta biết yêu nước thế nào là tốt nhất. Yêu nước có trăm
nghìn cách yêu nước khác nhau. Người Việt Nam hầu hết là yêu nước nhưng
không phải ai cũng biết yêu nước đúng cách. Nếu biết yêu nước đúng cách
thì bây giờ Việt Nam không nghèo và tụt hậu như vậy. Những người cộng
sản bây giờ thì "không còn gì để nói", nhưng thế hệ những người cộng sản
trước đây (trong đó có bố tôi, một đảng viên với 40 năm tuổi đảng) có
yêu nước không ? Tôi tin là có, và thậm chí nhiều là đằng khác. Họ chỉ
biết hy sinh và cống hiến mà không đòi hỏi bất cứ cái gì cho bản thân và
gia đình. Họ xứng đáng được kính trọng. Thế nhưng lòng yêu nước của họ
đặt không đúng chổ, họ không biết yêu nước đúng cách nên suốt đời họ
phải khổ và cả dân tộc Việt Nam phải chịu khổ, chịu nhục như họ. Vì vậy
mới có câu "nhiệt tình cộng với ngu dốt thành phá hoại".
Thế
nào là biết yêu nước đúng cách? Chủ đề này sẽ còn phải tranh luận
nhiều. Theo ý tôi thì một tổ chức chính trị "biết yêu nước đúng cách" là
một tổ chức phải hướng về tương lai, tổ chức đó phải có tư tưởng tiến
bộ và đúng đắn để chỉ đường dẫn lối. Tổ chức đó phải có một đội ngũ cán
bộ có phẩm chất và quyết tâm cùng với một lộ trình, một kế hoạch cụ thể
để có thể đi đến thắng lợi cuối cùng. Một người "biết yêu nước đúng
cách" là phải tham gia vào một tổ chức "biết yêu nước đúng cách".
Đơn
giản như vậy nhưng đến bây giờ người Việt chúng ta vẫn chưa ý thức được
điều đó. Có những ngộ nhận cần thay đổi, đã có những ý kiến cho rằng
"làm cách mạng" thì chỉ cần hành động (bằng cách xuống đường biểu tình)
mà không cần đến lý thuyết, phương pháp hay tổ chức làm gì (?!), hoặc
một đám đông vài nghìn người là quan trọng hơn một nhà tư tưởng vì có
thể dẫn đến thành công cho một cuộc cách mạng…Nếu đúng thế thì Lưu Bang
không phải hạ mình ba lần đến lều cỏ của Khổng Minh để mời ông ra làm
quân sư cho mình. Đấy chỉ là một vị quân sư (một mưu sĩ), trong khi một
nhà tư tưởng thì tầm nhìn của họ còn cao hơn các vị quân sư này rất
nhiều lần. Châu Âu tiến bộ vượt bậc và bỏ xa thế giới là nhờ phong trào
Khai Sáng của các nhà tư tưởng trong thế kỷ 18.
Một
đám đông nếu không có người gắn kết thì làm sao họ đoàn kết lại với
nhau để tạo thành sức mạnh ? Chúng ta phải tâm niệm rằng "suy nghĩ phải
luôn đi trước hành động", chúng ta cần học hỏi về phương pháp đấu tranh,
về văn hóa chính trị, về văn hóa của tổ chức… Có vậy chúng ta mới có
kiến thức về lĩnh vực chính trị. Khi có kiến thức và hiểu biết về chính
trị thì chúng ta mới có được niềm tin vào chiến thắng sau cùng và rồi
nhờ đó mà chúng ta có được sự dũng cảm để tranh đấu với hiện tại. Đúng
như Kant, nhà tư tưởng lỗi lạc của Đức trong thế kỷ 18, đã nói "tri thức làm nên dũng khí. Hãy can đảm sử dụng tri thức của chính mình".
Biết
yêu nước đúng cách và dẫn dắt lòng yêu nước của người dân luôn là nhiệm
vụ khó khăn nhưng là việc làm bắt buộc của thành phần trí thức tinh
hoa, thành phần trí thức chính trị. Cho đến bây giờ Việt Nam vẫn chưa có
thành phần "trí thức chính trị" đúng nghĩa. Việc xây dựng và hình thành
tầng lớp nhân sự chính trị này là việc làm cấp bách và không thể trì
hoãn được. Số phận của một dân tộc là được sống trong vinh quang hay tủi
nhục đều do tầng lớp này quyết định.
Việt
Nam đã từng có một vị tiền bối lỗi lạc là cụ Phan Châu Trinh, người
tiên phong, người đã cố gắng làm hết sức mình để thực hiện giấc mơ thay
đổi văn hóa của người Việt, để từ đó thay đổi số phận của cả dân tộc
Việt Nam chứ không chỉ dừng lại ở việc giành độc lập cho Việt Nam. Giấc
mơ của cụ đã không thành, cụ đã thất bại trong cô đơn. Tuy nhiên con
đường cụ đi, giấc mơ chưa thành hiện thực của cụ đang được tiếp tục bởi
một vị hậu bối xuất sắc đó là ông Nguyễn Gia Kiểng và một tổ chức chính
trị mà ông đã góp phần sáng lập : Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên.
Ngoài
việc tập trung xây dựng một tổ chức chính trị đứng đắn với một cương
lĩnh chính trị mang tính thời đại để làm nơi hội tụ cho những con người
Việt Nam ưu tú muốn làm tác nhân thay đổi lịch sử thay vì chỉ là tiếng
nói của lương tâm, bản thân ông Nguyễn Gia Kiểng và Tập Hợp còn có một
tham vọng lớn, rất lớn đó là góp phần hình thành nên tầng lớp trí thức
chính trị (hay nhân sự chính trị) cho Việt Nam. Đây sẽ là thành phần trí
thức chính trị tinh hoa của dân tộc, những người biết yêu nước, biết hy
sinh, biết bao dung, có viễn kiến, có ước mơ lớn và sống trung thực.
Tiếng nói của họ sẽ định hình và giúp cho người dân biết cách để chọn
lựa chế độ chính trị và nhân sự lãnh đạo Việt Nam trong tương lai. Tôi
tự hào khẳng định rằng Tập Hợp là tổ chức chính trị có nhiều "trí thức
chính trị" nhất so với các tổ chức chính trị khác, kể cả đảng cộng sản
Việt Nam.
Ước mơ lớn lao của Tập Hợp
có thể trở thành hiện thực hay không ? Chúng ta có thể thay đổi được số
phận của dân tộc Việt Nam hay không ? Câu trả lời là hoàn toàn có thể,
nhưng không dễ dàng. Với một điều kiện là giới trí thức Việt Nam phải
dấn thân làm tiên phong.
Đâu là những
rào cản để Việt Nam có được đội ngũ nhân sự chính trị đúng nghĩa này ?
Đầu tiên là từ chính di sản của lịch sử, từ nền văn hóa Khổng giáo. Suốt
chiều dài lịch sử, Việt Nam chưa bao giờ có tầng lớp chính trị đúng
đắn. Thành phần trí thức (sĩ phu) sinh ra là để phục vụ cho một ông vua
nào đó chứ bản thân họ chưa bao giờ nhìn nhận rằng chính họ mới là người
lãnh đạo và dẫn dắt nhân dân. Sau khi giành được độc lập năm 1945,
những thành phần ưu tú của dân tộc đã bị đảng cộng sản triệt hạ gần hết
với khẩu hiệu "Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc trốc tận rễ" và những trí
thức du học cũng phải chịu số phận tương tự qua vụ án "Nhân văn giai
phẩm".
Đảng cộng sản Việt Nam với 66
năm cầm quyền đã làm cho người dân lẫn trí thức kinh sợ những việc đáng
lẽ rất trong sáng, cao đẹp và cần được khuyến khích đó là làm chính trị,
dấn thân cho chính trị. Cứ nhắc đến việc "làm chính trị" hay "động cơ
chính trị" là mọi người đều thấy cảnh giác, ghê sợ và xa lánh như là
việc làm xấu xa và đồi bại. Những ai hoạt động chính trị chống lại chính
quyền cộng sản đều bị trừng phạt nặng nề, nếu không lãnh án tử hình thì
cũng tù chung thân, hay hàng chục năm tù. Trong khi đó những tội phạm
hình sự (cướp của, giết người) thì cứ nhỡn nhơ, nếu bị bắt chúng có thể
đựơc tha bổng dễ dàng nếu biết đút lót.
Việc
nhồi nhét tư tưởng Mác-Lênin và chủ nghĩa cộng sản đã làm cho mọi thành
phần nhân dân nhất là giới sinh viên chán ghét bất cứ một thứ chủ nghĩa
chính trị nào, và làm cho người dân thờ ơ với các giá trị cao đẹp của
nhân loại. Từ đó nảy sinh chủ nghĩa luồn lách.
Chủ
nghĩa luồn lách ngày nay đă trở thành chủ nghĩa chỉ đạo mọi người, từ
các cấp lãnh đạo đến thứ dân. Thứ chủ nghĩa quái dị này đã làm hủy hoại
đi tất cả những gì tốt đẹp nhất trong mỗi con người, nó làm băng hoại
đạo đức và chuẩn mực của toàn xã hội. Mỗi người chỉ còn biết đến bản
thân mình và sẵn sàng chà đạp lên người khác để sống. Trong cuộc chơi
này thì một người chống lại mọi người (bằng cách đút lót, chạy chọt để
được việc cho mình) và mọi người sẽ chống lại mỗi người (những người có
quyền luôn kiếm cách hành hạ người khác để tư lợi), rốt cục tất cả đều
thất bại.
Ông Nguyễn Gia Kiểng rất
đúng khi cho rằng "chủ nghĩa luồn lách" còn nguy hại hơn cả "chủ nghĩa
cộng sản". Một đất nước mà ai cũng luồn lách giỏi, ai cũng khôn cả thì
tương lai đất nước đó sẽ đi về đâu ?
Một
thành phần có đóng góp quan trọng cho việc hình thành tầng lớp nhân sự
chính trị đó là tầng lớp trí thức doanh nhân. Tiếc thay giới doanh nhân
Việt Nam ngày nay đều có quyền lợi dính dáng đến chính quyền nên họ
không thể vượt lên một tầm cao để có thể trở thành "trí thức chính trị",
hy vọng thời gian sẽ thay đổi được tư duy của họ.
Những
biến động gần đây trên Biển Đông đang phá vỡ thế trận "đi với Trung
Quốc để cứu đảng" của chính quyền Việt Nam. Trước sự ngang ngược ngày
càng gia tăng của hải quân Trung Quốc, qua việc tàu hải giám của họ đã
vào sâu trong lãnh hải của Việt Nam và tấn công tàu thăm dò dầu khí Bình
Minh 2 và Viking 2, khiến Việt Nam phản ứng gay gắt chưa từng có.
Ngày
5-6-2011 chính quyền Việt Nam đã bật đèn xanh cho các cuộc biểu tình
phản đối Trung Quốc tại Hà Nội và Sài Gòn. Dù chính quyền Việt Nam thật
sự bức xúc trước hành động của Trung Quốc, hay họ đang cố tình đánh lạc
hướng chú ý của dư luận trong nước vì các vấn đề nổi cộm như lạm phát,
thất nghiệp…thì sự kiện này cũng đang gây ra nhiều bất lợi và hệ lụy cho
đảng cộng sản Việt Nam. Nó chứng tỏ một điều là chính quyền Việt Nam
quá nhu nhược và hèn nhát trước ông hàng xóm to xác nhưng xấu tính. Các
cấp lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam không dám lên tiếng vì sợ Trung
Quốc "dạy cho một bài học" nữa.
Rõ
ràng là chính quyền Việt Nam khó lòng chống chọi với dã tâm của Trung
Quốc. Vì độc tài, không có dân chủ nên chính quyền không thể đoàn kết
các tầng lớp nhân dân. Vì tham nhũng hoành hành nên nhà nước không thu
được thuế, ngân sách trống rỗng vì vậy không có tiền mua vũ khí để bảo
vệ tổ quốc. Ai cũng rõ một điều đơn giản là không thể nào bảo vệ tổ quốc
chỉ bằng sự phẫn nộ và lòng yêu nước mà phải có thực lực, có sức mạnh
quân sự. Việt Nam cũng không có hậu thuẫn của quốc tế (đứng đầu là Mỹ)
cũng vì thể chế chính trị độc tài. Việt Nam thường xuyên lên tiếng chỉ
trích Mỹ và Châu Âu là "can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam",
giờ đây trước sức ép của Trung Quốc, Việt Nam tha hồ mà tự xoay xở, sẽ
chẳng ai muốn "can thiệp" vào làm gì. Nước Nga thì đã trở nên quá thực
tiễn, hễ ai có tiền thì chơi.
Nguy cơ
và thách thức đối với dân tộc Việt Nam từ Trung Quốc là có thật và hiện
hữu ngày càng rõ ràng. Giới trí thức tinh hoa của Việt Nam phải dũng
cảm đứng dậy để đảm nhận trọng trách lãnh đạo đất nước. Tập Hợp Dân Chủ
đa Nguyên sẽ luôn sẵn sàng để đồng hành cùng quí vị.
Việt Hoàng
No comments:
Post a Comment