Bauxite Việt Nam - Đúng như BVN và nhiều trang mạng tự do
đã nhận định, hành vi xông tới cắt cáp tàu Bình Minh 02 của Việt Nam
ngày 26 tháng 5 năm 2011 chỉ là một động tác nắn gân Nhà nước Việt Nam
mà thôi. Và đó là dấu hiệu cho thấy mưu đồ thâm hiểm của tên ác bá Trung
Hoa đối với Biển Đông đang chuyển giai đoạn. Hoàng Sa đã nằm trong cái
họng đỏ lòm của con sói ấy từ lâu, nay là lúc đến lượt miếng mồi Trường
Sa trở thành đích nhắm gần nhất.
Không chỉ có thế. Chúng còn phải “chính
thức hóa” cho được đường lưỡi bò trước công luận thế giới theo cái cách
để cho thế giới quen dần với mọi tung hoành ngạo ngược của hải quân của
chúng – đủ chủng loại, cả chính hiệu và cả ngụy trang, mà ngụy trang
hiện nay, với chúng có khi lại là lực lượng tác nghiệp hệ trọng – đớp
nơi này, táp chỗ nọ, dọa dẫm những kẻ non gan mới động một tí đã thất
đảm kinh hồn.
Mục tiêu của chúng có
vẻ như đã đạt được một phần. Ngay sau cú cắn trộm tàu Bình Minh 02 đã
thấy có cuộc gặp chớp nhoáng bên lề hội nghị Shangri-La ở Singapore giữa
hai Bộ trưởng Việt – Trung mà báo chí không được tham dự và đưa tin
nhưng báo và mạng Trung Hoa thì nói thẳng băng rằng ông Phùng Quang
Thanh đã “tỏ ra biết điều”, đã thừa nhận biện pháp hội đàm song phương
với Trung Quốc để giữ vững quan hệ “16 chữ vàng giữa hai đảng”. Tiếp
đấy, trên mạng BBC, ông Nguyễn Chí Vịnh nói vòng vo, giọng vẫn
còn cứng cỏi song hình như đã muốn xác nhận chủ trương “song phương” của
Phùng Đại tướng là đắc sách, trong khi BBC thì cho biết là thế
giới có phần chưng hửng trước một sự “đổi thay cái rụp” sau bao năm tỏ
ra muốn kiên trì hướng các nước ASEAN vào đối thoại chung với Trung
Quốc, bỗng nhiên thấy một lời tuyên bố như trên.
Dân Việt chúng tôi chẳng biết đằng nào mà tin. Nhưng khi chúng tôi mở báo Quân đội nhân dân
thì không hề có một dòng phản ứng nào trước việc làm trắng trợn của
quân đểu giả. Còn gì nữa! Không cần thông báo mà chẳng phải đã thông báo
rõ ràng rồi ư? Đành là ngậm miệng lại, nuốt nhục đi, cầu hòa cái đã.
Cấp trên đã thấy “run” lắm rồi. Một vị tướng hồi hưu lập tức có bài bày
tỏ quan điểm rằng: phải lấy việc giữ gìn hòa khí làm đối sách then chốt
trong tình hình trước mắt. Ô hay! Chúng tôi rất kính nể ông về thành
tích vào sinh ra tử trong kháng chiến chống Mỹ, nhưng đến giờ mà ông cứ
khư khư chấp nhất như vậy khi giặc đã đến tận cửa ngõ đất nước, thì
liệu ông có còn tỉnh táo không đây? Ông không thấy lòng dân sục sôi như
thế nào trong ngày 5-6-2011, trên rất nhiều ngả phố Hà Nội và Sài Gòn,
nó là tín hiệu gì ư? Nói như cụ Hồ, dân chúng đã đến cái nước nhẫn nhục
quá lắm và không thể chịu được nữa rồi.
Nhìn vào thực chất, Nhà nước đã không còn có dân trong tư tưởng quán xuyến của họ suốt bao nhiêu năm nay.
Nếu
có, sao họ chỉ toàn nói suông mà không có được một chính sách tương trợ
cơ bản nào đối với người làm nghề ra khơi vào lộng, hàng ngày kiên
cường cho thuyền tiến ra vùng biển Hoàng Sa để đánh bắt và để bảo vệ
lãnh hải của Tổ quốc, nhưng mười phần đi thì thử hỏi được mấy phần về,
khi quân khốn Trung Quốc giăng đầy cạm bẫy ngoài đó để hễ thuyền chúng
ta lướt sóng và bủa lưới trên biển của chính nước ta, là lập tức xông
tới đánh đắm thuyền, cướp tài sản, giết và bỏ tù ngư dân? Bao nhiêu
người vợ góa và bao nhiêu trẻ mồ côi không còn biết lấy gì làm phương
tiện sinh sống sẽ nương nhờ vào ai mà đứng lên được? Một thể chế hết ném
tiền vào tập đoàn kinh tế này đến tập đoàn lợi ích kia kiểu như
Vinashin, để cho nền kinh tế cả nước rơi tự do xuống đáy mà người dân
cần cứu cấp thì không mảy may đoái hoài, thì ai bền lòng được mãi để cho
người khác yên chí sống trong xa hoa tham nhũng, đưa con cái đi học
hết Mỹ đến Âu?
Nếu có, thì trong chủ
trương quy hoạch đất đai ở mọi vùng miền, sao lại để xảy ra tình trạng
dân oan mất đất bùng nổ thành một con số kinh hoàng với bao nhiêu thảm
kịch mất nhà cửa ruộng vườn, vợ chồng, cha con, ông cháu ly tán, vạ vật
đó đây, nhiều người chết không nhắm được mắt?
Nếu
có, thì sao một nhà nước hễ thấy trí thức nhiệt tình phản biện là tìm
mọi cách tránh né, ra hết chính sách này đến nghị định kia để ngăn cản,
cho đến khi việc nào bắt tay vào làm cũng xôi hỏng bỏng không hoặc lần
lượt trên đà sụp đổ khó lòng cứu vãn?
Nếu
có, thì sao một nhà nước nghe tin dân tụ tập bày tỏ lòng yêu nước là cứ
y như gặp phải quân thù quân hằn, tưởng rằng làm thế là đất nước lâm
ngay vòng tai họa vì làm “phiền muộn đến ông anh”?
Ôi
chao! Muốn độc quyền yêu nước sao! Coi mình là tất cả, còn dân là số
không sao? Thì đấy, cha con dòng giống các ngài hãy cứ lo bàn nhau cách
đối phó với giặc đi. Chúng tôi có cần gì đâu. Chúng tôi chỉ nghĩ các
ngài đã ăn phải một quả lầm lớn quá. Quả lầm ấy đẻ ra từ cái hội nghị gì
gì đấy ở Thành Đô, lo kéo nhau sang tận đó mà chấp nhận những điều
người chính trực khó ai nuốt nổi. Quả lầm ấy càng lớn mãi lên khi lại
hớn hở rước về những câu khẩu hiệu suông rỗng để cùng nhau tung hô rước
xách, còn kẻ ban cho những câu vàng ngọc ấy thì chúng nham hiểm đứng bên
kia nhìn sang và bịt miệng cười. Chính vì những khẩu hiệu vô duyên đó
mà mãi đến ngày Chủ nhật vừa rồi vẫn có một bộ phận rất đông đảo đủ loại
công an, an ninh, dân phòng… hùng hổ dồn đuổi bà con biểu tình cả ở Hà
Nội và Sài Gòn với tất cả sức lực và nhiệt huyết “còn Đảng còn mình”,
mà lại không ý thức được rằng chính mình đang bán nước. Năm 2007 một
hành động như trên thì còn hiểu được chứ đến tận 2011 này thì phải coi
là một tín hiệu hết sức không lành.
Và
quả nhiên, đúng 6 giờ sáng 9-6-2011 con tàu gọi là “tàu cá Trung Quốc”
mang số hiệu 62226 đã lại lao vào tuyến cáp của chiếc tàu khảo sát
Viking 2 của Tập đoàn dầu khí Việt Nam PVN khi tàu Viking 2 đang làm
việc tại một địa điểm thuộc thềm lục địa Việt Nam cách bờ 200 hải lý.
Một phát pháo thứ hai đã được phía Trung Quốc bắn lên. Nhưng đây vẫn
chưa phải là hết đâu. Tiếp một cú nắn gân nữa, và cú nắn gân này vẫn là
nắn gân Nhà nước Việt Nam. Từ nay thì ngư dân chỉ còn là đích phụ. Cái
nhà nước mang danh CHXHCN Việt Nam có chịu đầu hàng Nhà nước CHXHCN đàn
anh sát nách mày không mới là trọng tâm mà tên đế quốc phương Đông này
đòi hỏi.
Điều đáng mừng là ông Chủ
tịch nước đã kịp thời lên tiếng rất rắn rỏi. Lần này nữa, ông lại ra tận
hải đảo để thay mặt dân nói lên ý chí và quyết tâm bảo vệ đất nước của
chúng ta. Ông đã nêu được một tấm gương sáng, có tác dụng khơi dậy tình
cảm dồn nén trong nhiều người và chắc chắn làm cho bọn Lê Chiêu Thống
phải co vòi một chút. Thế cũng là điều đáng mừng. Thêm nữa, cũng đáng
lấy làm lạ và đáng khen là gần như trước các báo chí lề phải khác, lần
này báo Quân đội nhân dân rất nhanh nhẩu, đưa tin về lời tuyên
bố của bà Phương Nga đến hai cột dài. Đưa tin nhưng không bình luận, hay
có bình luận thì chỉ gói trong hai câu kết nhẹ nhàng sau đây: “Về phía
Việt Nam, các cơ quan chức năng và các lực lượng của Việt Nam sẽ phối
hợp chặt chẽ để bảo đảm các hoạt động kinh tế của Việt Nam trong các khu
vực thuộc quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam diễn ra bình
thường”. Thôi thế cũng được, coi như đã có bày tỏ thái độ. Mặc dù vậy,
điều khiến người ta vẫn không thể hiểu được là vì sao một tin nóng bỏng
của đất nước làm cho bất kỳ ai ai cũng cháy hết ruột gan mà tờ báo hàng
đầu của lực lượng vũ trang lại đưa tin dưới một tiêu đề lửng lơ là “tin quốc tế”?
Tin quốc tế, có nghĩa là tin này không liên quan đến Việt Nam? Hoặc tin
này nằm ngoài lãnh hải Việt Nam? Cả hai lý do đều không thể nào “ngửi”
được, và nếu là lý do sau thì theo chúng tôi, cần truy tố ngay kẻ chịu
trách nhiệm tờ báo Quân đội nhân dân ra tòa, vì đã công nhiên
từ chối chủ quyền của Việt Nam được có vùng lãnh hải 200 hải lý theo
Công ước Liên Hợp Quốc về Luật biển 1982 (UNCLOS).
Có
thể nói vài lời văn tắt cuối cùng: trước những kẻ nắm quyền lực đất
nước trong tay, dân chúng bao giờ cũng chỉ khiêm tốn là con số 1. Nhưng
không có con số 1 ấy đứng cạnh thì tất cả các ngài sẽ chỉ là một con số
không to tướng. Trái lại, cộng với con số 1, các ngài sẽ là một con số
10. Đó là chân lý không bao giờ thay đổi. Cho nên, nếu đường đường là
lực lượng phòng vệ hùng hậu nhất của đất nước, lấy tiền thuế của dân ra
để đảm nhận trọng trách trước dân về sự an toàn lãnh thổ thiêng liêng,
mà lần này lại rụt rè, đưa đẩy, lảng tránh, trước những tin sẽ dồn dập
đến nay mai, như cái cách làm không che mắt được ai kia, thì người dân
sẽ nhìn vào đấy để tự giải đáp mọi băn khoăn đang chất nặng trong lòng
mình. Chỉ e rằng đến khi thực tâm muốn dân biểu dương lực lượng người
dân cũng nhắm mắt làm thinh – trong một bài diễn thuyết vào năm 1925
cụ Phan Châu Trinh đã nói về hệ quả đó rất rõ, và cụ Phan Bội Châu cũng
đã có một câu trứ danh: “Than ôi cái vạ chết lòng” – thì đấy sẽ là lúc
hạ màn tấn bi hài kịch mà lâu nay các ngài đóng quá vụng nhưng nhân dân
đại lượng đã miễn chấp. Hãy sớm tỉnh cho mau, nếu không sẽ không còn
kịp.
BVN
No comments:
Post a Comment