Friday, June 17, 2011

Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 125 (15-06-2011) Trong hai Chúa nhật liên tiếp, 05 rồi 12-06-2011, ở Sài Gòn và Hà Nội đã xảy ra hai cuộc biểu tình nhằm mục đích lên án Trung Quốc đã liên tiếp có hai hành động gây hấn: xâm phạm lãnh hải đất nước để phá hoại 2 tàu thăm dò dầu khí của Việt Nam.


Được kêu gọi qua mạng thông tin xã hội internet và diễn ra dưới hình thức tự phát của nhân dân, cả hai cuộc biểu tình, theo kiểu nói của nhà văn Tiêu Dao Bảo Cự, là “cơ hội vàng cho Dân tộc và đảng CSVN”. Cơ hội vàng vì đấy là dịp để toàn dân hợp nhất đoàn kết, chung sức chung lòng theo đuổi một mục đích cao quý, đồng thời cũng là dịp cho đảng CS đứng về phía dân tộc, dựa vào nhân dân chống quân xâm lược, từ đó lấy lại được niềm tin tưởng và sự ủng hộ của nhân dân.

Bởi lẽ trong bất kỳ thời đại nào của Việt sử, giữ nước luôn là việc của toàn dân chứ không phải là việc của một triều đình, một thế lực, một chính đảng, một nhà nước, một quân đội… Đây là cơ hội vàng lần thứ hai sau cơ hội vàng lần thứ nhất cách đây hơn 3 năm, khi sinh viên Sài Gòn và Hà Nội lần đầu tổ chức cuộc biểu tình ngày 9-12-2007, phản đối TQ ra quyết định đưa Hoàng Trường Sa của VN vào danh sách lãnh thổ của họ dưới tên gọi Tam Sa.

Thế nhưng, cơ hội vàng lần nhất đó đã tuột khỏi tay Dân tộc khi Đảng và Nhà nước CSVN chủ trương trấn áp biểu tình, rồi sau đó tiếp tục thực hiện một chính sách ngoại giao khiếp nhược đối với quân xâm lược. Cơ hội vàng thứ hai này, tiếc thay cũng đã bị đảng CSVN bỏ lỡ khi cứ ngu xuẩn khước từ lòng dân bằng việc giới hạn, cản trở cuộc xuống đường, thậm chí bắt bớ đánh đập nhiều người tham gia, lặng im trước vụ việc động trời ấy hay xuyên tạc ý nghĩa hành vi yêu nước của nhân dân, rồi mù quáng theo đuổi đường lối tùng phục TQ cách đê hèn nhục nhã. Dấu chỉ thì vô vàn vô số.

Trước hết đó là quan niệm sai lầm thâm căn cố đế: việc nước là độc quyền của đảng. Mấy tuần qua, những tiếng nói từ phía nhà cầm quyền luôn ra rả luận điệu, đại ý rằng công dân chớ manh động, đừng làm gì, hãy trông cậy vào các động thái của chính phủ. Nào là thứ trưởng Bộ quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh phát biểu tại Singapore trưa ngày 5 tháng 6, lúc cuộc xuống đường đang diễn ra rầm rộ ở Sài Gòn và Hà Nội: “Dù bắt nguồn từ lòng yêu nước, nhưng biểu tình như thế là không nên. Người dân phải tin rằng Nhà nước sẽ có giải pháp, có đủ trách nhiệm để vừa giữ chủ quyền lãnh thổ, vừa duy trì hòa khí và quan hệ với TQ”. Nào là trung tướng Phó Đô đốc Hải quân rồi Hiệu phó Đại học Khoa học Xã hội Nhân văn ra sức chiêu dụ tuổi trẻ tại hiện trường ở Sài Gòn ngày 05-06 với những luận điệu: “Chúng ta đấu tranh bằng thương lượng và đàm phán trong hòa bình... để ổn định phát triển... Thành thử các em hãy về đi”. Nào là công an, sau khi áp giải Thượng tọa Thích Viên Định về chùa Giác Hoa để thầy khỏi biểu tình, đã trâng tráo nói với thầy: “Việc Biển Đông để Nhà nước lo, chứ người dân không được làm gì. Làm là sái nguyên tắc và sẽ ảnh hưởng đến ngoại giao không tốt. Nào là khi một số chị em định xuống đường, mấy bà trong Hội Liên hiệp Phụ nữ tại SG khuyên cản cách sống sượng: “Chuyện đó của nhà nước lo. Mấy em về đi. Biểu tình thì phải do nhà nước tổ chức chứ!”…

 

Dấu chỉ thứ hai là hành vi ngăn chặn lòng yêu nước tự phát của nhân dân, theo quan niệm cố hữu của chế độ CS: tự phát có nghĩa là bất hợp pháp, phản động! Thành thử trước khi cuộc biểu tình diễn ra lần đầu, người ta đã thấy một văn thư trắng trợn cấm cản với lời đe dọa đuổi học phát xuất từ tay hiệu trưởng Đại học Công nghiệp ở Sài Gòn. Nhiều cơ quan hay công ty xí nghiệp cũng hăm he kỷ luật nội bộ đối với các thành viên của họ. Chính thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng, sau khi lên tiếng rất oách ngày 8-6 tại Nha Trang: “Tiếp tục khẳng định mạnh mẽ và thể hiện ý chí quyết tâm cao nhất của toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta trong việc bảo vệ chủ quyền của VN trên các vùng biển và hải đảo của Tổ quốc”, thì ông đã lập tức tiếp lời: “Không để các thế lực phản động tìm cách lợi dụng, công kích, chống phá sự lãnh đạo của Đảng và Nhà nước; xuyên tạc, chia rẽ quan hệ quốc tế giữa nước ta và các nước có liên quan”. Rồi đang khi hàng ngàn sinh viên học sinh lẫn thường dân xuống đường hai bận mà nhà cầm quyền không cản nổi, thì có hàng trăm người khác (loại “nhân vật nhạy cảm”), bị quản thúc tại gia với lý do không được công khai phản đối quân xâm lược. Trong đó có những nhà tu hành tranh đấu (như các tăng ni Phật giáo Thống nhất và các tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế tại Sài Gòn), các chiến sĩ dân chủ như Tạ Phong Tần, Đỗ Nam Hải…, các nhà dân báo độc lập như Người Buôn Gió, Mẹ Nấm…, thậm chí cả các đảng viên “chột dạ” như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng… (trong cuộc biểu tình lần hai). Riêng cái “Quốc hội” mới thành hình, chẳng hề thấy một mống dân biểu xuất hiện với nhân dân! Tại nơi xuống đường, đặc biệt ở Sài Gòn, nhân sự chống biểu tình chẳng những gồm công an cảnh sát chìm nổi, còn có cả Đoàn thanh niên CS Hồ Chí Minh, lực lượng vệ sĩ (được thuê mướn), “quần chúng tự phát”, đầu gấu côn đồ… Lực lượng này, theo ước tính, cũng đông bằng con số nhân dân xuống đường đả đảo quân xâm lược. Một nguồn tin từ trong nội bộ an ninh VN còn cho biết: ngày 9-6-2011 có 125 chuyên gia an ninh TQ (trong đó có cả tù hình sự TQ biết võ thuật) trực tiếp vào Hà Nội và Sài Gòn để cùng lên phương án tổ chức ngăn chặn, bắt bớ những kẻ biểu tình. Đây là kết quả của cam kết phối hợp công tác “chống bạo loạn” của 2 nước Việt-Trung họp ngày 25-4-2011 tại Hà Nội.

Ngoài các biện pháp kỹ thuật như phá sóng điện thoại, dựng rào chắn trên đường hay trước cơ quan ngoại giao của Tàu cộng, chụp ảnh quay phim đoàn biểu tình để nhận diện hầu đối phó về sau, công an còn sử dụng những biện pháp trấn áp ngày càng thô bạo. Tác giả Phan Nguyễn Viết Đăng (bài “Việt cộng sợ Trung Cộng, sợ cả Hoa Lài”) cho biết về cuộc biểu tình hôm 12-06: “Người ta chứng kiến lần này, công an ra tay tàn nhẫn hơn rất nhiều. Thủ đoạn mới nhất là dùng xe Honda chạy tới, lôi người biểu tình lên xe, kẹp vào giữa 2 công an và chở đi mất tích. Hàng chục người đã được ghi nhận là bị bắt đi như vậy. Ở khu vực công viên trước dinh Độc Lập, công an sử dụng một lực lượng côn đồ, xã hội đen công khai quần lượn để tìm cách gây gổ, đánh hoặc lôi những người biểu tình đi… Tất cả những ai đã từng xuống đường ngày 5 tháng 6, đều bị nhận mặt và bắt đi trước khi cuộc tuần hành diễn ra… Công an còn giở thủ đoạn đê hèn là cho các cán bộ Thành Đoàn tri hô bị móc túi, có trộm cắp trong đám đông để làm loãng không khí đấu tranh… Các cuộc bắt nguội vẫn diễn ra đều đặn trên đường đi của đoàn tuần hành. Thái độ lôi kéo, bắt bớ của an ninh chìm được người chứng kiến mô tả là thô thiển và công khai "như một bọn cướp biển".

Dấu chỉ thứ ba là thái độ tiếp tục bạc nhược hèn yếu trước kẻ thù Dân tộc. Chính trong cảnh dầu sôi lửa bỏng của đất nước, trước cơn hào khí ngất trời của nhân dân, trước cả những lời đe dọa trắng trợn của Tàu cộng (“đánh vỡ mặt VN”) trên truyền hình nước họ, đảng và nhà cầm quyền Việt cộng vẫn có những hành vi không thể hiểu nổi. Đang khi những hình ảnh oai hùng và những tường thuật sống động của các nhà báo tự do về hai cuộc biểu tình đã tràn ngập cả hoàn vũ, thế mà trong nước, nơi có trên 700 tờ báo và nhiều Đài truyền hình Truyền thanh “lề phải” với cả chục ngàn phóng viên, sự kiện này lại không được đề cập.

Duy chỉ Thông tấn Xã VN, hãng tin chính thức của nhà cầm quyền, phổ biến bản tin với sự xuyên tạc rất trắng trợn: “Ngày 5/6, một số phương tiện truyền thông ở ngoài nước loan tin về việc đã xảy ra “các cuộc biểu tình phản đối TQ” trước cửa Đại sứ quán TQ ở Hà Nội và Tổng Lãnh sự quán TQ ở TP HCM. Đó là thông tin sai sự thật…” Quốc hội khóa 12, trong phiên họp cuối cùng thời gian này, đã tỏ ra đồng thuận với việc cho TQ khai thác bauxite. Rồi ngày 2-6-2011, trang web của nhà cầm quyền lại đưa tin Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải chỉ thị phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục về đất đai để sớm triển khai xây dựng Cung hữu nghị Việt-Trung tại xã Mễ Trì, huyện Từ Liêm, Hà Nội.

Tiếp đến, trong bài phỏng vấn ngày 06-06 đăng trên báo Tuổi Trẻ, sau khi dân Việt đã rầm rộ biểu tình phản đối, lúc nhắc tới việc Philippin từng đưa hải quân, không quân ra đối đầu với tầu TQ xâm nhập hải phận của họ, Nguyễn Chí Vịnh lại nói: “Quân đội theo dõi, giám sát chặt chẽ không để vụ việc leo thang nhưng chẳng tham gia giải quyết... Như vụ tàu hải giám TQ cắt cáp tàu Bình Minh 02 vừa rồi, ta không đưa hải quân trở thành chủ thể giải quyết. Khác nhiều nước ở chỗ ấy vậy.” Một tướng lĩnh mà lại ăn nói như một nhà ngoại giao của thứ ngoại giao chưa đánh đã đầu hàng! Rồi vào ngày 9-6-2011, đang khi tàu cá TQ cùng với 2 tàu ngư chính xâm phạm lãnh hải Việt, phá cáp của tàu Viking 2, thì Phó Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận TQVN lại sang TQ hội kiến với Phó Chủ tịch Chính hiệp Toàn quốc Tàu cộng, Vương Cang để "thúc đẩy hợp tác song phương cũng như tăng cường tình cảm hữu nghị giữa nhân dân hai nước, khẳng định VN rất coi trọng mối quan hệ với TQ" rồi hứa “sẽ đưa quan hệ hợp tác Việt-Trung phát triển lên tầm cao mới”.

Tại sao Việt cộng lại có những động thái lạ lùng như thế, lại ngu xuẩn khước từ lòng dân như thế, lại cam kết hợp tác toàn diện với Trung cộng như thế (xin nhớ lại những cuộc gặp gỡ giữa hai bên trong tháng 4 mới rồi)? Đó chính là do thái độ (bắt nguồn từ HCM) luôn tùng phục và lệ thuộc Tàu cộng, xưa là để chiếm miền Nam, nay là để giữ quyền lực trước sự vùng lên của nhân dân và trước cao trào dân chủ hóa toàn cầu. Tàu cộng lại đang lớn dần như một sức mạnh kinh tế, quân sự và chính trị, với tham vọng làm bá chủ thế giới. Nếu tạo điều kiện cho đàn anh chiếm trọn Biển Đông với trữ lượng dầu khí khổng lồ trong đó, để đàn anh sớm lên ngôi chúa tể toàn cầu, đàn em sẽ có cơ hội tồn tại và tiếp tục cai trị trên một VN tái trở thành Giao Chỉ quận.

Thành ra lời kêu gọi thành lập “Liên minh chống ngoại xâm” của Hòa thượng Thích Quảng Độ hôm 07-06, lời báo động dồn dập về “Hiểm họa Tàu cộng” của Linh mục Nguyễn Văn Lý mấy ngày gần đây, cũng như lời đề nghị trên mạng hãy tiếp tục biểu tình chống TQ không trưng cờ đỏ, không mang ảnh Hồ, không hát bài cách mạng có cái lý của nó. Đất nước lâm nguy thật rồi, vừa do lũ ngoại xâm từ phương Bắc, vừa do lũ nội thù nội gián giữa nước Nam.

BAN BIÊN TẬP

No comments:

Post a Comment