Sunday, May 8, 2011

Cục diện mới

Những ngày vừa qua có hai sự kiện nổi bậc và quan trọng liên quan đến nước Mỹ và các thế lực Hồi giáo cực đoan.
1. Phi đạn NATO đã đánh vào tổng hành dinh của Gaddafi, giết chết người con út và các người cháu của Gaddafi.


Cuộc không tập để loại bỏ Gaddafi – nguyên nhân của cuộc chiến tại Libya đã thất bại vì nó không đánh trúng mục tiêu là Gaddafi bố, nhưng nó làm chết con cháu của ông ta.

Về mặt chiến thuật, Mỹ và NATO đã không đạt được qua vụ này, nhưng cái giá phải trả về ngoại giao là rất đắt. Gaddafi sẽ khai thác cái chết của con trai và cháu mình để tiếp tục chống lại Mỹ và Đồng minh với mục đích duy trì quyền lực. Cũng giống như hồi năm 1986 – dưới thời TT Geagan – cuộc không tập của Mỹ vào Tổng hành dinh của Gaddafi giết chết con gái nuôi của ông ta đã đảo ngược tình hình làm cho Mỹ rơi vào thế bất lợi.

Để chấm dứt chiến sự, chấm dứt sự tổn thất nhân mạng của người dân Libya vì sự điên cuồng của Gaddafi và đội quân đánh thuê – Mỹ và NATO nên quyết đoán và ‘dành” cho Gaddafi một phi đạn từ máy bay không người lái.

Về vấn đề này nhà bình luận Shashank Joshi (nghiên cứu sinh Tiến sĩ môn quan hệ quốc tế-Đại học Harvard ) cho rằng giết chết Gaddafi  bố thì Gaddafi con sẽ lên thay cha và cuộc chiến sẽ tiếp tục. Tôi không nghĩ như thế vì những lý do sau:

Thứ nhất Gaddafi bố không có đường lui, nếu chấp nhận ra đi sống lưu vong, tương lai và số phận của ông ta không có gì bảo đảm vì ông ta đã là tội phạm bị tòa án hình sự quốc tế truy nã.

Thứ hai: Gaddafi bố là một con người lập dị và ngoan cố, hiện nay ông ta ở vào tuổi “thất thập cổ lai hi” rồi, ông ta không có gì để mất. Đối với ông ta cái chết không đe dọa được. Còn tương lai và sự sống của các con và cháu ông, tương lai của đất nước Libya không quan trọng bằng quyền lực đối với ông ta. Một con người như thế khó mà thức tĩnh được. Nên việc loại bỏ ông ta là một giải pháp nên chọn lựa để chấm dứt  chiến sự, xây dựng lại đất nước. Chấm dứt sự thống khổ của người dân Libya dưới chế độ hà khắc của Gaddafi vì sự chết chóc, tang tóc của cuộc chiến này mà chính Gaddafi và chế độ của ông ta phải chịu trách nhiệm.

Gaddafi con lên thay thế. Một điều chắc chắn anh ta sẽ chấp nhận ra đi, vì anh ta còn cơ hội lựa chọn, con đường trước mắt anh ta còn dài. Tuổi anh ta còn trẻ, không có lý do gì anh ta chấp nhận số phận như của cha mình. Và anh ta đủ thông minh để biết rằng: đối đầu với sức mạnh quân sự của Mỹ và NATO là một sự liều lĩnh vô lối. Cơ hội dành cho anh ta cũng không nhiều.

Tôi nói như vậy không phải cực đoan hay thù ghét gì Gaddafi (ngược lại tôi vẫn có một chút thiện cảm với những con người đó) vì:

So với chế độ CSVN  thì chế độ của Gaddafi – Mubarak, Ben-Ali  còn “tốt chán”. Vì Gaddafi – Mubarak – Ben Ali không phải là loại người “mãi quốc cầu vinh”. Họ là những nhà lãnh đạo độc tài, độc ác nhưng có danh dự. Sự tham nhũng của các chế độ trên là nghiêm trọng nhưng nó không đến nỗi tệ hại như VC. Bằng chứng là nguồn tài nguyên quốc gia được khai thác hợp lý, và một phần của nguồn lợi đó được các chế độ độc tài Bắc Phi dùng để xây dựng đất nước và nâng cao mức sống người dân. Khác với Gaddafi- Mubarak- Ben Ali – CSVN bóc lột sức lao động của người dân VN thậm tệ, còn bắt tay với tư bản nước ngoài để chà đạp nhân dân mình. Mỗi năm CSVN khai thác từ 5 – 8 tỉ Dollar dầu khí nhưng người dân VN hoàn toàn không biết những đồng tiền đó “tròn,méo” thế nào, đó là chưa kể tiền thu về từ việc khai thác than đá, titan, và đất hiếm đang xãy ra tràn lan ở VN

CSVN độc chiếm tài nguyên quốc gia, chiếm đoạt tiền thuế của nhân dân và còn ăn chận của người dân từng gói mì, từng cân gạo mỗi khi có bão lụt. Họ ăn chận tiền trợ cấp của người già, tiếp tay ăn chia với các tổ chức buôn người mà  gần đây họ bị kiện tại Hoa Kỳ.

Gaddafi phải ra đi hoặc bị tiêu diệt là ý muốn của tất cả những ai yêu chuộng công lý và hòa bình. Đương kim  thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ – nhà lãnh đạo một quốc gia Hồi giáo, trước đây từng phản đối việc Mỹ và NATO không kích Libya cũng đồng quan điểm như vậy khi ông chính thức kêu gọi Gaddafi  hãy ra đi.

Việc loại bỏ Gaddafi là cần thiết vì nó là một thông điệp mạnh mẽ gởi đến các tên đồ tể rằng tội ác nào cũng phải bị trừng phạt, ý chí và nguyện vọng của người dân phải được tôn trọng.

Sự kiện thứ hai làm chấn động thế giới:


Ngày thứ hai ( 2/5/2011) Hoa Kỳ thông báo cho toàn Thế giới biết rằng họ đã tiêu diệt được Osama Bin Laden. Đây là một sự kiện được nhiều người quan tâm nhất, từ các nhà lãnh đạo chính trị – tôn giáo đến giới bình dân. Tuyệt đại đa số người dân trên Thế giới đều vui mừng.

Nhưng CSVN đón nhận tin này như một hung tin, lớn nhất, quan trọng nhất .

Ngày 11/9/2001. Khi nghe tin bọn khủng bố  tấn công nước Mỹ, CSVN hả hê vui mừng. Lúc đó tôi đang ở nhà tù Nam Hà. Tôi đón nhận tin này với một tâm trạng nặng nề thất vọng, vì tôi biết rồi đây chính phủ Mỹ sẽ điều chỉnh chiến lược coi nhiệm vụ chống khủng bố trên toàn cầu là ưu tiên số 1. Những hồ sơ khác như Dân chủ – Nhân quyền sẽ khép lại. Và chủ nghĩa CS không còn được coi là hiểm họa như bản chất của nó.
Chính phủ Mỹ dưới thời TT Bush đã để tình cảm lấn át lý trí. Một liên minh chống khủng bố toàn cầu được hình thành và các chế độ độc tài khủng bố như TC và VC có mặt trong đó như một đại diện chính thức!

Những ngày sau đó, Mỹ tấn công Afganistan và chính thức bước vào cuộc chiến ở vùng đất mà  Liên Xô trước đây đã sa lầy. Đến nay đã được 10 năm, số tổn thất về nhân mạng và tiền bạc  rất lớn nhưng kết quả vẫn mơ hồ,chiến thắng vẫn không nằm trong tầm tay.

Đầu năm 2002, một lần tôi được mời đi làm việc với cán bộ trại giam Nam Hà. Người làm việc với tôi là Thượng tá Trịnh Thường Xuyên – Phó giám thị cùng với hai cán bộ nữa là Phạm Quang Sáng phụ trách giáo dục, và Hoàng Xuân Nam phụ trách an ninh – nhân lực.

Trong một căn phòng mát mẻ, sang trọng. Buổi nói chuyện diễn ra trong không khí thoải mái và “bình đẳng’ chứ không phải như giữa cán bộ và tù nhân.

Tôi ngồi trên ghế Salon êm ái, tay nhâm nhi tách trà thơm ngát và ngon tuyệt (một thứ trà Thái Nguyên hảo hạng), một phạm nhân phục vụ, lễ phép đi lại trong phòng để rót nước. Mục đích của buổi trao đổi như một cách để họ “thông báo” cho tôi thấy sự vui mừng hớn hở của họ vì  nước Mỹ bị tấn công và đã bước vào một cuộc chiến khó có hồi kết thúc, một bãi lầy.

Họ biết tôi ít nhiều có ảnh hưởng đối với anh em tù chính trị Miền Nam,họ muốn làm chúng tôi mất tinh thần,tôi biết vậy nên cố lái câu chuyện sang hướng khác,tôi nói nhiều về sức mạnh ưu việt của quân đội Mỹ (điều làm họ sợ nhất)

Trong lần trao đổi đó tôi đồng ý với họ là họ gặp may mắn.

Từ trước đến nay tôi vẫn hoài nghi về quan hệ giữa TC và VC với các tổ chức khủng bố.

Trong binh pháp Tôn Tử có kế: “Tá đao sát nhân” (mượn đao giết người)

Bin Laden và tổ chức khủng bố của y là tập hợp của các phần tử cực đoan, dốt nát và bệnh hoạn.

Nga – Trung Cộng – Việt  Cộng và các chế độ độc tài khác , đôi lúc công khai, đôi lúc ngấm ngầm bảo trợ cho các nhà nước và các tổ chức khủng bố. Với mục tiêu rất rõ ràng là mượn tay những thế lực cực đoan này để đẩy Mỹ và Phương Tây vào chổ bị đe dọa, khủng hoảng, vào cuộc chiến triền miên không hồi kết thúc, trên một mặt trận rộng lớn về không gian và tế nhị về ngoại giao và tôn giáo

Mục đích của Nga – Trung cộng – Việt Cộng là biến cuộc chiến chống khủng bố của Mỹ và phương Tây thành cuộc chiến chống Hồi giáo.

Khi Mỹ và phương Tây bị sa lầy vào cuộc chiến khó khăn tế nhị và trường kỳ, tiêu tốn nhân lực và tiền của (Riêng cuộc chiến của Mỹ tại Afganistan và Iraq đã tiêu hao của Mỹ hơn 1000 tỉ Mỹ kim và chưa có dấu hiệu chấm dứt) thì Nga –TC – VC sẽ được rãnh tay để cũng cố, xây dựng lực lượng, chuẩn bị cho một cuộc đối đầu chung cuộc sẽ xảy ra trong tương lai để xóa sổ Mỹ, xóa sổ thế giới Tự do, nhuộm đỏ toàn cầu.

Khi Mỹ sa lầy vào cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu, Mỹ cần sự hợp tác của mọi quốc gia trên Thế giới. Như vậy là Mỹ đã mất đi một thế mạnh để gây áp lực lên các chế độ độc tài về hồ sơ nhân quyền.

Bin Laden và các chế độ Hồi giáo cực đoan như Taliban – Iran đã giúp cho các chế độ CS thay họ làm Mỹ suy yếu.

Việc Bin Laden bị tiêu diệt là một tin buồn, một thảm họa đối với các chế độ độc tài trong đó có VC. Vì VC biết rằng: Bin Laden là thần tượng, là linh hồn của tổ chức Al Queda,  Bin Laden mất đi, Al-queda như rắn mất đầu, không có người đủ uy tín, bản lĩnh, nguồn lực và khả năng thu hút, tổ chức các tay khủng bố.

Mất  Bin Laden bọn khủng bố mất đi hình ảnh “biểu tượng” để tập hợp lực lượng. Al-queda sẽ lụn bại ,tan rã là điều không thể tránh được.

Còn rất nhiều những tổ chức khủng bố mà Mỹ và phương Tây phải đối phó nhưng không có một tổ chức khủng bố nào có được tầm vóc và sự nguy hiểm như Al queda.

CSVN coi Bin Laden là một “người hùng” và Al queda là một thứ “nghĩa quân” chống Mỹ.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Mất Bin Laden đối với CSVN là một thảm họa vì kể từ đây không còn thằng ngốc nào “giơ đầu chịu báng” thay cho họ.

Bin Laden bị tiêu diệt khi cách mạng Hoa Lài đang tiếp tục bùng nổ tại Trung Đông và đang sắp thành công tại Libya. Các chế độ độc tài đã liên tiếp sụp đổ hoặc đang lung lay tận gốc rễ là một “hung tin” đối với CSVN

Bin Laden bị tiêu diệt đã giáng một đòn nghiêm trọng vào ý chí và niềm tin của lãnh đạo CSVN, của những đảng viên CSVN, vì họ đã mất đi một tên ‘ lính đánh thuê “, một quân bài có thể kiềm chế, gây rối, đe dọa cho nước Mỹ, và họ sợ rằng rồi đây Chính phủ Mỹ sẽ rảnh tay để sẵn sàng “sờ gáy “ họ về những vụ vi phạm nhân quyền một cách hệ thống từ trước đến nay vẫn bị bỏ ngỏ.

© Huỳnh Ngọc Tuấn
© Đàn Chim Việt

No comments:

Post a Comment