
Người ta đã từng chứng
kiến các nhà hoạch định chính sách thời ông Mao áp dụng đó là sách lược
“Phô yếu ẩn mạnh” kết hợp với sách lược “Nhẫn nhục nhu hoà để chờ thời
phản công” mà khẩu hiệu xưa chính là “quân tử trả thù mười năm không
muộn.” Từ chính sách này Mao Trạch Đông và các nhà lãnh đạo Trung Quốc
sau đó, nhất là dưới thời Đặng tiểu Bình đã thi hành sách lược hoà hoãn
bắt tay với Mỹ trong cuộc mặc cả lớn để có Thông cáo chung Thượng hải
được ký kết giữa Mỹ và Trung Quốc cuối năm 1975 mà kết quả là Mỹ đã cho
Trung Quốc được hưởng “ưu đãi tối huệ quốc” buôn bán vào Mỹ, đổi lại họ
dạy kẻ thù của Mỹ là Việt nam một bài học, đó là tấn công xuống phía
Nam. Kết quả là dù phải mất 500 ngàn sinh mạng người lính vô tội trong
cuộc chinh phạt này nhưng đổi lại có được một nền kinh tế đại nhẩy vọt,
tăng trưởng như lên đồng, để rồi hôm nay đã đem về cho đất nước họ với
ngân sách dự trữ tài chính khổng lồ là 600 ngản tỷ đôla và một Trung
Quốc đại công trường, xí nghiệp của Thế giới với đủ các sản phẩm từ
những cái kim, quần áo đến ti-vi, các hàng điện tử, ô tô và tên lửa, máy
bay, tầu thuỷ với giá rất mềm nên dù chất lượng có yếu kém hơn rất
nhiều nhưng hợp với túi tiền người tiêu dùng nên đầy sức cạnh tranh Mỹ
và thế giới phương Tây. Nay là lúc Trung Quốc thực thi nâng cao chất
lượng sản phẩm để lấn át các nước vốn có truyền thống sản xuất các mặt
hàng này.
Kinh tế thì là vậy nhưng
Trung Quốc đã khéo léo dùng kinh tế để làm đòn bẩy về chính trị và tăng
cường vị thế ngày càng mạnh của mình trên thế giới. Từ một nước nông
nghiệp lạc hậu, quân sự cổ lỗ nay đã vươn lên là cường quốc kinh tế đứng
hàng thứ hai và đang rút ngắn lại khoảng cách với nền kinh tế hàng đầu
thế giới là Mỹ. Đến lúc này, đối tượng mà họ đang nhắm tới chính là Mỹ.
Từ máy bay, tầu chiến loại thường nay tiến đến máy bay, tầu chiến tàng
hình và điều khiển qua Sentanit với khoa học chiến tranh hiện đại, các
dàn hoả tiễn tàng hình xuyên lục địa đối hãm đối biển kể cả hạ vệ tinh
trên không gian.
Chính sách của họ
lúc này chính là “tiền trảm chi hậu trảm thầu” có nghĩa là cắt tay chân,
các rễ nhỏ trước khi đốn gốc chặt đầu kẻ thù. Kế hoạch mà họ nhắm đến
chính là tung các khoản đầu tư kinh tế mạnh hay viện trợ để vừa chiếm
thị trường các nước lân bang vừa tước đi ảnh hưởng của Hoa Kỳ hay các
quốc gia khác đối với nước nào mà họ nhắm đến.
Thí
dụ như Lào và Campuchia, Thái Lan, Indonexia để cắt tay Mỹ và cả Việt
Nam vốn là các quốc gia có ảnh hưởng truyền thống với những quốc gia
này. Con đường tầu hoả và xa lộ từ Thượng Hải, Thẩm Quyến xuyên qua Lào,
Campuchia, Indonexia, Malaixia, Singapo đã chứng minh hùng hồn điều
này. Hiện nay Trung Quốc đang tiến tới lập các công ty sản xuất hỏa tiễn
với Indonexia để lôi kéo quốc gia này xa dời ảnh hưởng ngày càng tăng
của Hoa Kỳ. Chúng ta nên nhớ Indonexia là chủ tịch khối Aisian năm nay
và có vị trí chiến lược ở khu vực Đông Nam Á. Để thắt chặt hơn nữa sự
phụ thuộc của các quốc gia này vào Trung Quốc, với Lào họ viện trợ không
hoàn lại hàng năm là 20 triệu đô la và tung hàng tỷ đô la vào xây các
công trình kinh tế lớn như đập thuỷ điện và xây dựng. Còn Campuchia
ngoài số tiền hàng chục triệu đô la viện trợ không hoàn lại, Trung Quốc
đã tân trang toàn bộ quân phục, vũ khí cá nhân cho quân đội nước này và
nhận đào tạo các sỹ quan và cán bộ cao cấp cho hai nước nói trên. Tháng
10 vừa rồi, Trung Quốc cam kết ủng hộ công trình xây dựng tuyến đường
sắt trị giá 600 triệu đô la giữa Phnompenh và Việt Nam. Tuyến đường này
sẽ giúp cho Trung Quốc tiến được một bước quan trọng trong việc hòa nhập
toàn bộ Đông Nam Á, kể cả Singapore ở xa tận phía Nam, vào mạng lưới xe
lửa của họ. Trên khắp Cam Bốt, hàng chục công ty quốc doanh Trung Quốc
đang xây dựng 8 đập thủy điện, bao gồm đập thủy điện khổng lồ với công
suất 246 megawatt trên sông Tatay ở Koh Kong. Tổng số chi phí cho các
con đập sẽ vượt mức 1 tỷ đô la. Theo ông Cheam Yeap, Ủy viên Trung ương
Đảng Nhân Dân Cam Bốt đang cầm quyền, tổng cộng Cam Bốt đang nợ Trung
Quốc 4 tỷ đô la. “Khả năng (Trung Quốc) chiếm quyền kiểm soát là điều
không thể tránh khỏi”, Lak Chee Meng, thông tín viên kỳ cựu của báo Sin
Chew Daily tại Phnompenh đã nhận định như vậy.
Sin
Chew Daily là một trong 4 nhật báo Hoa Ngữ tại Cam Bốt, phục vụ cho
300.000 độc giả người Khmer gốc Hoa và thêm khoảng 250.000 người nhập cư
đến từ Trung Quốc bao gồm di dân và các nhà kinh doanh. “Cam Bốt ngả
vào Trung Quốc với vòng tay mở rộng. Đó là cách thức trước đây Mỹ dùng
để giành quyền kiểm soát các láng giềng. Địa lý chính trị là như vậy”.
Tuy
nhìn bên ngoài thì người ta vẫn tưởng là Trung Quốc hào hiệp tung tiền
phát chẩn cho các nước đàn em nghèo khó nhưng thực ra không phải như vậy
mà qua quan hệ đầu tư kinh tế, dựa vào thế mạnh về vốn họ đã bành
trướng các công ty, xí nghiệp của Trung Quốc ra nước ngoài một cách dễ
dàng và đại thành công, đó là khi kinh tế Trung Quốc tràn vào Campuchia
thì kinh tế hai nước mỗi năm buôn bán đạt mức 2 tỷ đô-la nhưng hàng hoá
của Campuchia và Trung Quốc chỉ đạt 200 triệu mỗi năm. Như vậy thâm
thủng mậu dịch là 1 tỷ 800 triệu đô la. Còn Lào thì con số còn thậm tệ
hơn nhiều. Cán cân thương mại hàng năm là 2 tỷ 500 triệu nhưng hàng hoá
của Lào vào Trung Quốc chỉ là 200 triệu mà phần lớn là gỗ quý và nông
sản. Thâm thủng là trên 2 tỷ đô la. Lào và Campuchia vì những món lợi
trước mắt đã dần xa Việt Nam xích gần lại dưới bàn tay điều khiển của
thầy phù thủy Trung quốc hơn.
Việt
Nam thì con số thương mại báo chí đưa ra năm 2010 là 40 tỷ đô la, trong
khi đó hàng hoá Việt Nam vào Trung Quốc là 7 đến 10 tỷ, còn bên kia là
30 tỷ nghiêng về phía Trung Quốc. Như vậy Trung Quốc đã dùng “mỡ cá để
rán cá” và càng buôn bán với Trung Quốc thì cán cân thương mại càng thâm
thủng mạnh hơn. Trong khi đó người ta thấy tổng kim ngạch buôn bán giữa
Hoa Kỳ và Việt Nam năm 2010 là trên 20 tỷ đô la và cán cân thương mại
Việt Nam vào Mỹ là 17, 5 tỷ đô la. Như vậy rõ ràng kinh tế Việt Nam phát
triển là do quan hệ với Mỹ và các nước khác chứ không hề đi lên từ quan
hệ với Trung Quốc, trái lại chỉ thâm thủng nặng nề hơn mà thôi. Nếu
không duy trì quan hệ buôn bán với Hoa Kỳ và châu Âu thì kinh tế Việt
Nam sẽ lại quay về thời kỳ bao cấp khi xưa không hề sai khác và không
thể trông vào sự viện trợ của ông bạn láng giềng này.
Trung
Quốc biết ảnh hưởng của Việt Nam rất lớn với khối Asian và là một vật
cản hiệu quả sự bành trướng về biển Đông của họ nên đang có xu hướng
uyển chuyển hơn trong việc vận động Việt Nam đi đến ký kết về một hiệp
ước biển để giải quyết rốt ráo, phá đi rào cản cuối cùng để làm ông chủ
biển Đông. Mọi người đang hồi hộp chờ đợi người hùng Mỹ sẽ làm gì để phá
thế trận Trung Quốc đã và đang miệt mài làm nhằm cô lập và cắt đi mọi
ảnh hưởng truyền thống của Hoa Kỳ tại khu vực quan trọng này.
Tư
duy Đông phương nghe lướt qua thì nhẹ nhàng và thâm thuý nhưng khi đi
sâu vào trong thực tế mà Trung Quốc áp dụng mới thấy thật là thâm hiểm
không như mọi người cứ nghĩ chỉ là “cổ sơ và thâm thuý nhu hoà.” Người
ta đã nhìn thấy họ đang chuyển sách lược từ “lấy nhu chống cương” nay
lấy cả “nhu và cương chống cương”, đó là sách lược của hảo hán Trung Hoa
trên sân khấu chính trị thế giới.
Ngày 19 tháng 4 năm 2011.
© Nguyễn Hoàng Hà
© Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment