
Bây
giờ thì bỏ cái trò đồng diễn thể dục, mẹ nghĩ lại mới thấy mấy cái nước
cộng sản thật hay. Đến ngày bầu cử, đại hội đảng là nhà trường bắt học
sinh mặc áo trắng, quần xanh đen, đeo khăn quàng đỏ ra vườn hoa tập thể
dục, gọi là đồng diễn chào mừng ngày bầu cử. Sáng ăn bánh mỳ không mà
tập thể dục mấy tiếng liền, đói lả người. Nhưng vẫn vui mới hay, thấy
mình được tham gia vào những hoạt động chào mừng này nọ của xã hội.
Mình nghe thấy vài người nói, ôi dào bầu bán cái gì, ai trúng thì vẫn trúng thôi mà.
Năm
đó mình đi bầu cử cho cả nhà, oai quá, lần đầu tiên được đi bầu cử. Đến
chỗ bỏ phiếu người ta hớn hở đón mình. Mà rõ mọi khi ông ý ghét mình
lắm, ghét cả nhà mình ra mặt, hoạch họe đủ điều. Thế mà hôm đó mình ra
bỏ phiếu ông ý cười toe toét chào đón, hướng dẫn tận tình cách bỏ phiếu
bầu ai, không bầu ai thế nào.
Mình
định bỏ phiếu đàng hoàng cho ra dáng công dân yêu nước, nhưng thấy cái
thái độ của ông kia, mình điên tiết lúc bỏ phiếu cái nào cái đấy cứ làm
hai cái gạch thành một cái dấu nhân hết cả lá phiếu. Thế là 8 cái phiếu
của nhà mình được mình thay mặt được bỏ như vậy.
Mấy
năm sau lại bầu cử, mình lại đi, bỏ một phát 10 cái phiếu trống trơn,
chả gach ghẽo gfi hết. Lúc này có thêm hai bà chị dâu, thế là 10 cái
phiếu trống.
Mình kể với ông giáo già về hưu như thế, ông bảo.
-
Có trống cả hòm cũng chả sao, quan trọng là lúc mày đến bỏ phiếu, đăng
ký tên thì họ hoàn thành nhiệm vụ từ lúc đó. Cuộc bầu cử kết thúc từ lúc
mày đến phòng bỏ phiếu chứ không phải mày bỏ phiếu cho ai.
Mấy năm sau đến bầu cử, mình không đi. Con em dâu nó đi bỏ phiếu cho cả nhà.
Mấy
năm sau nữa mình lấy vợ, ở chỗ khác. Đến ngày bầu cử, ở đây người ta
vận động mình tham gia đăng ký bỏ phiếu ở đấy. Còn trên nhà cũ họ bảo hộ
tịch mình ở đấy, thì mình nên đăng ký bỏ phiếu ở đó. Hai bên cứ thuyết
phục mãi, thế là chỗ này mình bảo đăng ký chỗ kia, chỗ kia mình bảo bỏ
phiếu chỗ này. Thế là khỏi phải đi.
Năm
nay thì chả ai thèm đến hỏi mình bỏ phiếu ở đâu. Đàng kia họ bảo mình
không ở đó nên họ không đưa vào danh sách cử tri, ở đây họ bảo mình hộ
khẩu trên kia thì về đấy bỏ. Thế là mình cũng không phải đi bầu cử cho
những người có tài, có đức nữa.
Bây giờ vác máy ảnh đi chụp quang cảnh đường phố ngày hội bầu cử đã.
Nguồn : Blog Người Buôn GiBlog Người Buôn Gió -
Ngày bé chả có trò gì vui, cứ đợi mấy năm đến ngày bầu cử. Để thấy đường
phố cờ quạt, băng rôn đỏ chói làm biến đi cái vẻ ảm đạm, đói rách
thường ngày của cuộc sống. Đói về miếng ăn rồi, còn đói cả về con mắt,
tinh thần nữa. Đói ăn là đói
thực sự, nghĩa là thèm được miếng thịt lợn, thậm chí là miếng bì lợn
nữa. Còn đói về tinh thần là chả có gì vui, đám trẻ con tụi mình chỉ
mong có ngày gì đấy để nhà nước giăng cờ, ca hát ngoài trời. Những cái
sân khấu quanh Hồ Gươm và những ca sĩ gân cổ hát bài cách mạng, khoái
nhất là cái trò đồng ca. Bé thì biết gì, càng đông người hát càng thích,
lời còn chả nghẽ rõ là gì, nhưng nhạc nhẽo lùng bùng là vui.
Bây
giờ thì bỏ cái trò đồng diễn thể dục, mẹ nghĩ lại mới thấy mấy cái nước
cộng sản thật hay. Đến ngày bầu cử, đại hội đảng là nhà trường bắt học
sinh mặc áo trắng, quần xanh đen, đeo khăn quàng đỏ ra vườn hoa tập thể
dục, gọi là đồng diễn chào mừng ngày bầu cử. Sáng ăn bánh mỳ không mà
tập thể dục mấy tiếng liền, đói lả người. Nhưng vẫn vui mới hay, thấy
mình được tham gia vào những hoạt động chào mừng này nọ của xã hội.
Mình nghe thấy vài người nói, ôi dào bầu bán cái gì, ai trúng thì vẫn trúng thôi mà.
Năm
đó mình đi bầu cử cho cả nhà, oai quá, lần đầu tiên được đi bầu cử. Đến
chỗ bỏ phiếu người ta hớn hở đón mình. Mà rõ mọi khi ông ý ghét mình
lắm, ghét cả nhà mình ra mặt, hoạch họe đủ điều. Thế mà hôm đó mình ra
bỏ phiếu ông ý cười toe toét chào đón, hướng dẫn tận tình cách bỏ phiếu
bầu ai, không bầu ai thế nào.
Mình
định bỏ phiếu đàng hoàng cho ra dáng công dân yêu nước, nhưng thấy cái
thái độ của ông kia, mình điên tiết lúc bỏ phiếu cái nào cái đấy cứ làm
hai cái gạch thành một cái dấu nhân hết cả lá phiếu. Thế là 8 cái phiếu
của nhà mình được mình thay mặt được bỏ như vậy.
Mấy
năm sau lại bầu cử, mình lại đi, bỏ một phát 10 cái phiếu trống trơn,
chả gach ghẽo gfi hết. Lúc này có thêm hai bà chị dâu, thế là 10 cái
phiếu trống.
Mình kể với ông giáo già về hưu như thế, ông bảo.
-
Có trống cả hòm cũng chả sao, quan trọng là lúc mày đến bỏ phiếu, đăng
ký tên thì họ hoàn thành nhiệm vụ từ lúc đó. Cuộc bầu cử kết thúc từ lúc
mày đến phòng bỏ phiếu chứ không phải mày bỏ phiếu cho ai.
Mấy năm sau đến bầu cử, mình không đi. Con em dâu nó đi bỏ phiếu cho cả nhà.
Mấy
năm sau nữa mình lấy vợ, ở chỗ khác. Đến ngày bầu cử, ở đây người ta
vận động mình tham gia đăng ký bỏ phiếu ở đấy. Còn trên nhà cũ họ bảo hộ
tịch mình ở đấy, thì mình nên đăng ký bỏ phiếu ở đó. Hai bên cứ thuyết
phục mãi, thế là chỗ này mình bảo đăng ký chỗ kia, chỗ kia mình bảo bỏ
phiếu chỗ này. Thế là khỏi phải đi.
Năm
nay thì chả ai thèm đến hỏi mình bỏ phiếu ở đâu. Đàng kia họ bảo mình
không ở đó nên họ không đưa vào danh sách cử tri, ở đây họ bảo mình hộ
khẩu trên kia thì về đấy bỏ. Thế là mình cũng không phải đi bầu cử cho
những người có tài, có đức nữa.
Bây giờ vác máy ảnh đi chụp quang cảnh đường phố ngày hội bầu cử đã.
No comments:
Post a Comment