Họ là những người “vô cảm”, họ là sản phẩm đã được “đá sỏi hóa” rất thành công của chế độ khủng bố Việt Cọng. Sau đây xin kể một ví dụ về một con chó hèn nhưng không vô cảm để quý vị đánh giá nó ra sao nhé: Trước cổng nhà tôi bổng xảy ra một vụ ẩu đả giữa bầy khuyển, ba bốn con chó vây quanh một con và tới tấp xông vào cắn, riêng con chó bị bao vây thì quằn quại và la hoảng. Tôi thấy bất công nên chạy ra đuổi bọn chó “quần chúng tự phát” để giải thoát cho con chó bị nạn. Nó bị thương nặng, lết đi không nổi. Nó là một con chó hoang, da bọc xương. Tôi chợt hiểu : Thì ra trong “xã hội chó” cũng có cảnh ỷ mạnh hiếp yếu, con chó hoang ốm yếu đó chẳng hề dám gây hấn hoặc tranh giành gì với lủ chó nhà, thế mà vẫn bị bọn này kỳ thị và muốn tiêu diệt. Tôi kéo con chó bị thương vào nhà, tróng nó lại và bôi thuốc đỏ vào các vết thương của nó và cho nó ăn. Nó đói lắm, đã ăn hết một tô cơm tôi đổ xuống trước miệng nó. Nó không tỏ vẻ cám ơn mà vẫn rất sợ hãi tôi, cặp mắt nhìn tôi len lét. Tôi lại hiểu thêm một điều nữa, nó đã từng bị con người hành hạ (có thể là do bọn trẻ con ác độc nào đó) cho nên e sợ con người. Sau ba ngày chăm sóc thì tôi thả nó ra, nó liền thoát chạy, nhưng mỗi ngày nó vẫn lai vãng trong hàng rào nhà tôi để mong chờ được bố thí cơm thừa canh cặn. Có một điều rât đặc biệt ở con chó này là bất cứ nghe một tiếng động nào lớn, một tiếng vổ tay hoặc thấy một cử chỉ thoạt nhanh của ai đó đứng gần thì nó thót người và thét lên một tiếng “cẳng”. Ấy là phản xạ của “con chó Pavlov” sau một thời kinh nghiệm bị khủng bố bởi những kẻ hiếp đáp. Đem so con chó này với loại người vô cảm của chế độ Việt Cọng thì con chó này có phản ứng khá hơn họ, vì nó biết thét lên, biết thót người. Tuy là đã mất khả năng chống cự nhưng nó còn cái miệng để la !!
Trong những cuộc đàn áp của Công An với dân lành, tôi thường thấy chỉ một vài người dám xông tới để đối diện với chúng, còn đa số đều giữ một khoảng cách an toàn, khoảng cách của vô cảm và vô vi, chỉ lỏ con mắt ra nhìn như kẻ bàng quan. Họ sợ đến nổi mất đi phản ứng cần có của con người !
Đúng vậy, sợ thì phải hèn ! Nhưng tại sao lại hèn và sợ Công An khi mình cũng là một công dân có quyền ngang bằng với bọn chúng ? Dù chúng nó có súng, có dùi cui, nhưng những vủ khí này thường được dùng với những kẻ cô thân độc mã và hung hản tấn công. Một người dân hiền hoà không hung hản, chẳng hạn một người dân bị cướp đất hoặc có mồ mả bị chính quyền đào bới thì họ có quyền hiên ngang tiến đến trước mặt chúng để cật vấn và đòi hỏi, vì đó là quyền hiến định, vì thế họ không cần phải sợ vì hành động này không khiến họ bị bắn hoặc đánh bằng dùi cui ! Và nếu có 1 thằng Công An điên khùng nào đó thích đánh người vô tội thì liệu hắn có đủ dũng khí để đánh một lượt 5, 10 người vây quanh nó không ? Chắc chắn là không, vì ai cũng ý thức “mãnh hổ bất địch quần hồ”. Vì vậy muốn tránh bị đánh một mình bởi những thằng Công An điên thì mình nên sát cánh cùng nhau thành một đám đông. Đám đông tự nó vốn có sức mạnh tiêu biểu của mình. Vì vậy trong một cuộc cật vấn hoặc biểu tình, nếu chỉ để một vài người tiến lên trước để đối mặt với lực lượng đàn áp trong khi đa số đứng tách rời ở phía sau thì quần chúng đã tự đánh mất sức mạnh đó của mình và gián tiếp cô lập những người tiên phong thành nạn nhân.
Sức mạnh của quần chúng khi công khai đòi hỏi là kết hợp cùng nhau ca hát, hô hào, và sát cánh. Sát cánh là gì ? Đó là phải đứng gần nhau, vai kề vai, không xa quá một bước để không có kẻ hở khiến kẻ địch có thể chen vào giữa, một trăm người sát cánh thì không còn là một trăm chiếc đũa riêng rẻ dễ bị bẻ gãy mà là một bó đũa vô cùng cứng rắn. Mọi người đều biết nguyên lý này, nhưng không hề biêt áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Tại sao một vị linh mục bị năm bảy thằng Công An hùa nhau đánh tét đầu dập mặt đến bất tỉnh ? Ấy là bởi giáo dân không sát cánh với linh mục để chia xẻ phần “dùi cui” với ngài, bao quanh ngài để ngăn chặn bọn tấn công và bảo vệ ngài , không biết dùng sự hợp quần để phân tán mỏng lực lượng đàn áp vào giữa vòng vây của đám đông. Quả thật nếu áp dụng được chiến lược dụ cho những thằng Công An nằm lọt giữa đám đông, 1 đứa được vây quanh bởi 10 người dân, thì người dân chỉ cần dang vòng tay ôm hôn chúng thì chúng cũng té đái trong quần và tìm cách chuồn lẹ, không dám ra tay đánh đá nữa. Chiến thuật của đám đông là không dùng vủ khí gây thương tích cho bọn Công An sẳn sàng giết người, mà dùng số đông để bao vây và phân tán bọn chúng thành những cá nhân đơn độc, rồi vây quanh chúng, không cho chúng di chuyển trở lại đội ngủ của chúng. Không ai bắt tội người dân vì ôm hôn Công An cả !!
Ngoài ra bọn Công An chỉ chờ dân chúng dùng vủ khí để trả đủa bằng vủ khí, và dỉ nhiên là nhân dân không thể có vủ khí bằng bọn cướp cho nên trong mọi cuộc đối đầu công khai với Công An, dân chúng không bao giờ nên dùng súng đạn giáo mác, ngoại trừ những lúc chúng cô thế và ở những chỗ vắng vẻ không có máy quay phim chụp hình. Nguời dân luôn sẳn có một vũ khí tinh thần rất dũng mãnh có thể xử dụng bất cứ lúc nào, đó là sức mạnh của “biển người”, của tập thể đông đảo tràn ngập ! Quý vị chắc ai cũng đã xem qua đoạn phim đàn trâu tập trung đông đảo để đàn áp bọn sư tử chứ? (Xem đoạn video này ở )
Sức mạnh của tập thể là như vậy đó ! Trong một cuộc biểu tình, toàn thể người dân chỉ cần hô hào và đồng loạt tiến bước thì không có lực lượng nào có thể đối lại ngoại trừ bọn “mất trí” xả súng giết người vì di truyền tính khát máu gian tặc Hồ Chí Minh ! Tôi xin nhắc lại : Đồng loạt tiến bước là sức mạnh, người đi trước cảm thấy sau lưng mình có người đẩy tới thì họ sẽ có thêm can đảm để đối mặt với bọn đàn áp. Không ai có thể ngăn chặn một đàn trâu đang chạy hoặc một đàn kiến đang tràn đến. Dân chúng cũng vậy, khi đã biểu tình thì không thụt lui thụt tới mà phải tiến tới, cùng đồng loạt chạy tới thì tuyệt hảo . Ngoài ra, khi trong tay mình không mang theo vũ khí thì mình không cần sợ, vì biết rằng sẽ không bị đánh trả bằng vũ khí (ngoại trừ gặp bọn người “súc vật” điên khùng thuộc loại quân đội khát máu ở Thiên An Môn).
Dân chúng biểu tình chỉ nên mang theo những dụng cụ tự vệ không đả thương người như dây thừng hoặc những tấm khiên (là những dụng cụ cản dùi cui hữu dụng) và cứ tiến lên thì bọn Công An phải lùi bước ! Trong vụ dân Cồn Dầu bạo loạn, họ dùng những bó đuốc (hay pháo cải gì đó) để cản Công An cũng là một cách tự vệ hữu hiệu. (xem video tại )
Ngoài ra, dân tộc Việt không giống như dân Trung Quốc, vì người Việt từ Bắc chí Nam ai cũng trưởng thành trong đau khổ, ai cũng kinh nghiệm với bất công cho nên họ dễ thông cảm với người dân bị đàn áp. Thiết nghĩ rằng Quân Đội Nhân Dân Việt Nam sẽ không đàn áp đẩm máu người dân của mình giống như bọn lính Tàu Ô. Hơn nữa giờ này dân Việt không còn căm thù Nam Bắc như thời trước 75 cho nên bọn Cọng Sản khó dùng kế ly gián xúi dục lừa bịp dân này giết hại dân kia. Giờ này ai cũng nhìn rõ bộ mặt ghê tởm lừa đảo và ăn cướp của Đảng Cọng Sản Việt Nam, các cán bộ và bộ đội ai cũng có con em nằm trong khối nhân dân cho nên họ sẽ không ra tay tàn sát giống kiểu Tàu Cọng. Chỉ có Công An Việt Cọng là luôn trung thành với Đảng, vì vậy Công An sẽ luôn là lực lượng chống lại nhân dân và chính họ sẽ nổ súng bắn vào bà con thân nhân của họ vì họ là thứ bị bùa mê thuốc lú của chế độ, luôn chủ trương “Còn Đảng Còn Mình”. Nhưng lực lượng Công An sẽ bị quân đội chà nát, vì quân đội chỉ biết gìn giữ non sông và bảo vệ nhân dân khỏi nạn ngoại xâm và sự đàn áp của cường quyền Việt Gian Cọng Sản tay sai của kẻ thù phương Bắc.
Chúng ta hãy đoàn kết, hãy sát cánh, hãy đồng loạt tiến lên đạp đổ lực lượng Công An chó điên của chế độ bán nước Việt Cọng. Hãy biết mình có sức mạnh của “biển người”, cứ 10 người nhào đến ôm hôn một “anh Công An dễ thương” thì sẽ không còn một anh Công An nào rảnh tay để đánh đập chúng ta nữa !
Hãy thử dùng 10 người ôm hôn một anh Công An thì sẽ biết rằng mình không bị bắn hoặc ăn dùi cui đâu ! Chỉ sợ không chịu được mùì dơ bẩn của anh ta mà buồn nôn thôi!
Trường Sơn
No comments:
Post a Comment