Hoàn toàn nghiêm túc, không một chút gì hài hước mặc dù bản chất câu chuyện đậm tính khôi hài…
Vài ngày trước, báo VNExpress loan tải: “Sáng 27/9, Chủ tịch Hà Nội Nguyễn Thế Thảo cho rằng, việc người dân đi khiếu kiện là bày tỏ nguyện vọng cá nhân, nhưng mặc áo màu Quốc kỳ, cầm khẩu hiệu đòi đất đã “làm xấu hình ảnh thủ đô, ảnh hưởng đến ngoại giao”.
Trưng ra thêm những con số cụ thể cho người nào chưa biết, tờ báo mang tới những thông tin rất chi tiết:
“Theo báo cáo của UBND TP Hà Nội, 9 tháng qua đã có 178 đoàn đông người đi khiếu kiện, chủ yếu là khiếu nại về đất đai, giải phóng mặt bằng. Nổi cộm như vụ việc của 100 công dân phường Dương Nội, 70 người phường Kiến Hưng, 40 người phường Yên Nghĩa (Hà Đông), 150 tiểu thương chợ Nghĩa Tân (Cầu Giấy), đoàn 200 người dân xã Tiên Dương (Đông Anh), bệnh binh 5 xã ở huyện Quốc Oai, 160 người dân phố Tân Mai (thị xã Xuân Mai)…
Hoàn toàn không có một câu chữ nào cho thấy người tập trung khiếu kiện có hành vi làm mất trật tự hay bạo loạn hay những gì tương tự như thế.
Vậy tại sao người dân lại mặc áo quốc kỳ, cầm biểu ngữ khi đi đòi đất lại làm cho ông chủ tịch Nguyễn Thế Thảo phải trăn trở cho hình ảnh của Hà Nội bị xấu đi như thế?
Thưa ông Thế Thảo, họ sợ ông đấy ạ.
Chắc ông còn nhớ hơn hai tháng trước đây, chính ông là người chụp cho những người nông dân khốn khổ này những cái mũ nguy hiểm, đó là bị bọn phản động, bọn xấu lợi dụng khi tập trung khiếu nại. Nếu ông quên, tôi xin nhắc cho ông nhớ cũng trên VNExpress loan tải:
“Trong phiên bế mạc cuộc họp HĐND thành phố Hà Nội ngày 13/7/2012, khi đề cập đến các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc có những hành động xâm phạm chủ quyền biển đảo, ông Nguyễn Thế Thảo, chủ tịch Hà Nội đã “yêu cầu các cấp, các ngành cần làm tốt hơn nữa công tác tuyên truyền, vận động để người dân hiểu rõ, không bị các phần tử xấu, cơ hội lợi dụng xúi giục xuống đường, tụ tập biểu tình gây mất trật tự an ninh ở thủ đô.”
Ông còn khẳng định rằng người dân bị thế lực thù địch lợi dụng và kích động như sau:
Ông Thảo nói: “Lợi dụng tình hình trên, các thế lực thù địch và số cơ hội chính trị đã kích động người dân, nhất là số người đi khiếu kiện ở các địa phương biểu tình để gây áp lực với chính quyền phải giải quyết những khiếu nại, yêu sách“
Rõ rồi nhé, báo chí đăng đàng hoàng đấy nhé!
Người dân vốn nhút nhát và trí óc rất đơn giản. Họ không lý luận cao siêu như ông, một kiến trúc sư với hai bằng TS kinh tế và lý luận chính trị cao cấp. Lời kêu gào của họ đơn giản nhưng luôn trong sáng. Phản ứng tự nhiên trước sự chà đạp quá đáng của nhà cầm quyền (tôi rất ghét dùng từ này nhưng đối với các ông không thề dùng từ chính quyền hay chính phủ được) bằng sự kiên trì khiếu nại vì họ biết các ông sẵn sàng sử dụng vũ lực nếu họ phản ứng mạnh bạo. Họ còn biết các ông cũng sẵn sàng bắn vào họ không thương tiếc bất kể họ là ai, dân thường, bộ đội phục viên hay đảng viên kỳ cựu…
Không phải yêu thương tổ quốc mà họ mặc áo cờ đỏ sao vàng. Họ tự bảo vệ mình trước những “cú đạp lịch sử”, những lần xé áo người biểu tình trước đây của công an. Họ vẫn tin rằng công an không dám đạp vào cờ tổ quốc, không dám xé lá cờ tổ quốc trên người họ. Ông hiểu chưa?
Lý do thứ hai khiến họ cầm biểu ngữ là minh thị cho các ông thấy mục tiêu của họ: khiếu kiện đất đai. Họ không biểu tình chống Trung Quốc để các ông có cớ mà tâng công. Họ rạch ròi nói với mọi người trên phố rằng: “Nhân dân ơi, đồng bào ơi, chúng tôi là nạn nhân của tập đoàn tư bản đỏ. Chúng cướp đất của chúng tôi và hôm nay chúng tôi tới Ba Đình để đòi lại. Nhân dân có hiểu điều chúng tôi đang làm hay không?”
Họ mặc áo cờ tổ quốc, mang biểu ngữ như thế còn một lý do khác nữa: Họ nuốn mọi người nhớ rằng nếu không làm như vậy thì ông Nguyễn Thế Thảo, Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội sẽ ký quyết định tạm giam tất cả từng người trong bọn họ như ông đã làm với bà Bùi Thị Minh Hằng, mặc dù đơn kiện của bà Hằng đối với công dân Nguyễn Thế Thảo vẫn còn nằm đâu đó trong ngăn kéo của Tòa án Nhân dân tp Hà Nội.
Bây giờ xin được hỏi ông, tại sao ông lại cảm thấy xấu hổ đối với ngoại giao quốc tế khi họ mặc áo cờ tổ quốc và mang biểu ngữ đòi đất?
Phải chăng tâm lý phạm tội trực tiếp đã làm ông phản ứng như vậy khi ông biết rõ chính ông là tác nhân khiến mỗi ngày đơn khiếu kiện mỗi dày thêm. Ông bao che thuộc hạ, hay ông tuân lời chủ nhân thì đều giống nhau ở mức độ sai trái. Chính ông biết động cơ của những người khiếu kiện là trong sáng nhưng ông bẻ cong sự trong sáng ấy bằng những suy diễn hàm hồ. Theo lý lịch tự khai ông có bằng TS lý luận chính trị cao cấp vì vậy ông không thể không biết nguyên nhân chính dẫn đến thành công của cách mạng là đấu tranh cho những người thấp cổ bé miệng. “Ở đâu có bất công ở đó có tranh đấu”.
Lẽ ra ông phải xấu hổ vì những việc khác chứ không phải vì hình ảnh tập trung khiếu kiện của người dân. Công an dưới quyền của ông thay vì bảo đảm sự an toàn trên đường phố cho khách du lịch ngoại quốc lại bị điều một số lượng an ninh rất lớn theo dõi ngày đêm người biểu tình. Nếu lực lượng này dùng vào việc theo dõi tội phạm hình sự thì hình ảnh Việt Nam không tồi tệ dưới mắt khách du lịch như bây giờ ông ạ.
Thí dụ cho ông thấy nhé:
Trước đây gần 6 tháng, Báo Tuổi Trẻ loan tin: “Tại lễ hội đường phố Đông Á – Mỹ Latin, trong khuôn khổ Festival Huế 2012, chiều 9-4, ông Nguyễn Văn Ốc đã móc túi trộm một điện thoại di động của ngài Alberto Jaime Kaminker – đại sứ Argentina tại Việt Nam. Ngay lúc đó, đại sứ Cộng hòa Venezuela đã chụp được bức ảnh khoảnh khắc này. Bức ảnh được cung cấp cho ban tổ chức Festival Huế 2012, ngay sau đó lực lượng công an tỉnh Thừa Thiên – Huế đã bắt giữ Nguyễn Văn Ốc cùng tang vật.”
Và mới cách đây vài ngày, trước khi ông kịp xấu hổ thì cả nước đã phải bưng mặt không dám đọc tin này:
“Một tay quần vợt người Anh vừa cho biết anh bị mất cắp và sau đó bị xô đẩy khi tham gia giải đấuFutures châu Á trong chặng ở Việt Nam.
Andrew Fitzpatrick, từ Solihull, một thị trấn phía tây miền trung nước Anh, cho biết trong tuần đầu vòng thi đấu giải Futures tại Việt Nam, anh đã bị mất cắp 1.000 bảng Anh – toàn bộ số tiền anh chắt chiu để đi lại.”
Andrew Fitzpatrick, từ Solihull, một thị trấn phía tây miền trung nước Anh, cho biết trong tuần đầu vòng thi đấu giải Futures tại Việt Nam, anh đã bị mất cắp 1.000 bảng Anh – toàn bộ số tiền anh chắt chiu để đi lại.”
Vụ việc xảy ra tại tỉnh Bình Dương, và bản tin này do BBC phát đi.
Hay ông sẽ nói cả hai vụ đều không phải xảy ra tại Hà Nội nên không việc gì ông phải xấu hổ? Thưa ông, khoan nói ở đâu, nếu có ít thời gian xin ông nói mấy cậu văn thư lên Google đánh dòng chữ như thế này: “móc túi khách du lịch tại TPHCM”. Ngay lập tức sẽ hiện lên 838.000 kết quả. Bây giờ xin đánh tiếp “móc túi khách du lịch ngoại quốc tại Hà Nội”: 730.000 kết quả!
Cũng theo lý lịch thì ông là một TS kinh tế, chắc ông biết tỷ lệ của hai kết quả này nếu tính theo dân số của hai thành phố. Vậy thì có đáng xấu hổ hay không, thưa ông?
Bây giờ xin được trao đổi với ông, tại sao một người có quá nhiều bằng cấp như ông lại liên tục phát ngôn gây ác cảm cho công chúng đến như vậy. Ông không có khả năng nhận thức tối thiểu của một người nông dân để hiểu thế nào là sự quan trọng của miếng đất nuôi sống gia đình họ. Ông quen với thói nịnh nọt tâng bốc từ khi còn là một cán bộ kỹ thuật Công ty Xây dựng số 5, chỉ trong vòng 10 năm lại leo cao trèo nhanh lên đến địa vị ngày hôm nay phải chăng nhờ những phát ngôn “trái ý dân nhưng gần lòng đảng” này?
Ông ạ, đảng sống tới 70 năm là đại thọ, dân thì sống hoài với dòng chảy lịch sử cho dù lịch sử ấy có đen tối và bất hạnh bao nhiêu chăng nữa. Là một người chức cao học rộng tại sao ông lại không biết những điều mà tất cả mọi người đều biết này?
Tôi cảm thấy nghi ngờ cho hai mảnh bằng TS của ông. Tôi cũng cân đo luôn cái bằng kiến trúc sư mà ông kiếm được.
Tôi không có lý do gì để lo ngại cho con đường hoạn lộ của ông vì với thành tích “chửi dân là chính” ông xứng đáng được nằm trong danh sách bốn người trong lần bầu bán sắp tới. Ông không đậu là một tổn thất lớn cho nền chính trị Việt Nam, nơi tập trung những nhân tài tuy kiến thức rất “ở truồng” nhưng rất thích thắt những chiếc giây nịt lóng lánh đắt tiền mang tên “phát biểu”.
Theo blog RFA
No comments:
Post a Comment