Mạnh Tường dứt phiên tòa hài hước, kết án ba nhà báo tự do, các tổ chức nhân quyền, cơ quan truyền thông quốc tế, chính phủ các nước như Hoa Kỳ, Cộng đồng châu Âu… đều lên tiếng phản đối cách thức mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam “bịt miệng” người dân bằng nhà tù, bằng sự hành hạ các tù nhân lương tâm sau song sắt và khủng bố thân nhân họ ở bên ngoài.
Một phiên tòa với bản án 26 năm tù giam, 13 năm tù nhà, chỉ diễn ra chóng vánh không đầy 5 tiếng. Trong phiên tòa các người được xem là bị can, bị cáo (thật ra là những người yêu nước chỉ phát biểu một cách ôn hòa chính kiến) không được biện hộ cho các hoạt động của mình, luật sư thì bị hạn chế tranh tụng với công tố để giải tội cho thân chủ. Bên ngoài phiên tòa “công khai” thì an ninh, cảnh sát, dân phòng… công khai đánh đập, bắt bớ người dân đến tham dự, ngay cả thân nhân của người bị xét xử cũng bị câu lưu tại nhà, tại đồn công an nhằm không cho họ đến quan sát tiến trình xét xử.
Cộng sản Việt Nam đang làm trò gì vậy? Những đàn áp như thế có ngăn cản được sự mục nát trong hệ thống độc tài đảng trị, có làm chùn bước người dân ngày càng có nhiều người dấn thân vào con đường tranh đấu khó khăn để mưu cầu hạnh phúc cho mình? Hay là những tên lãnh đạo cộng sản Việt Nam đang điên cuồng trong việc “ăn thịt” lẫn nhau, nên lấy sinh mệnh của người dân để trút nổi hằn học? Chúng cấm người dân đọc báo “lề dân” trên internet trong khi đó Hội đồng nhân quyền vừa thông qua Nghị quyết công nhận quyền sử dụng internet để biểu lộ chính kiến. Chúng đòi xử lý báo này báo nọ vì phơi bày tội ác, xảo trá của chúng quá chính xác và cụ thể. Chúng làm được không? Chúng xử lý được không? Chúng có thể đến Hoa Kỳ, châu Âu để bắt giữ những người đang quản lý blog, web… như chúng đã làm với những nhà tranh đấu ở Campuchia, Lào, Thái Lan…? Dân tộc Việt Nam đâu phải chỉ có 90 triệu dân trong quốc nội mà còn gần 4 triệu người khắp nơi trên Thế giới, người dân Việt tị nạn cộng sản có thể để yên cho chúng hành động ngang nhiên như trên hang ổ của bọn chúng chăng?
Chính phủ các nước yêu chuộng dân chủ không nên nhân nhượng với bọn cộng sản khát máu thêm nữa, đừng nên hy vọng chúng thay đổi để trở thành những ông Bụt nhân hậu. Bản chất của chúng là đàn áp để tồn tại và muôn đời chúng vẫn là như vậy. Cố tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã nói một câu bất hủ “đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”. Hãy dành cho chúng những hình phạt nặng nề về kinh tế, về bang giao…ngày nay cộng sản Việt Nam đã trở thành những tên trọc phú giàu có, đánh vào kinh tế chính là đánh vào túi tham của chúng, đánh vào yếu huyệt của chúng, người dân đen đã quá nghèo và chịu đựng nên họ chỉ cố gắng thêm vài năm để có thể kết thúc cộng sản. Chúng cô lập các nhà tranh đấu trong nước thì quốc tế hãy cô lập chúng trên phương diện ngoại giao. Chúng ta cùng nhìn vào tấm gương Myanma để thấy tác dụng của việc cấm vận toàn diện là như thế nào, những kẻ khát máu nhất cũng phải cúi đầu.
Bọn chóp bu cộng sản Việt Nam đang điên cuồng. Chúng ta thách thức bọn chúng xây thêm nhà tù, bắt thêm người yêu nước… con số những người bị bắt, bị kết án ngày càng đông thêm hàng ngàn, hàng vạn người… thì bên ngoài nhà tù sẽ có hàng trăm ngàn, hàng triệu người trở thành những người đối lập với chế độ cộng sản. Khi lượng đã đủ chắc chắn sẽ có chuyển biến về chất. Lúc đó tự người dân vùng lên kết thúc chế độ phi nhân cộng sản. Cách mạng Á-Rập không là nguyên mẫu cho cách mạng Việt Nam nhưng chúng ta có thể thấy tinh thần của Mùa xuân Á-rập cũng chính là tinh thần, sự khao khát của người dân Việt Nam: muốn xóa bỏ một chế độ cộng sản hung bạo, tàn ác nhất của nhân loại.
Nhà nước Hoa Kỳ không nên cho cộng sản Việt Nam hưởng ưu đãi thuế quan (GSP), không nên cho chúng tham gia vào TTP (Hiệp định đối tác xuyên Thái Bình Dương)… nền kinh tế Việt Nam đã chết lâm sàng. Chúng giàu có trên mồ hôi và nước mắt (có cả xương máu) của dân đen, cho chúng ưu đãi là giúp chúng tồn tại, là kéo dài sự đau khổ của người dân thêm nữa. Chúng đang hy vọng sẽ có luồn sóng đầu tư từ Nhật bản vào Việt Nam sau khi có những vụ bạo động chống Nhật tại Trung quốc. Hoa kỳ cần phải khuyên đồng minh thân cận của mình rằng, nếu không muốn thấy hình ảnh ở Trung quốc sẽ diễn ra một lần nữa tại Việt Nam thì nên suy nghĩ “bảy lần” trước khi có quyết định đầu tư vào Việt Nam. Hiện tượng đập phá các cơ sở kinh doanh của người Nhật, không phải chỉ đơn thuần là hành động thù hằn người Nhật hay là biểu hiện bảo vệ chủ quyền trong việc tranh chấp Điều Ngư/Senkaku mà có cả hành động trút nổi bực dọc vào chế độ Trung cộng. Chính phủ và Quốc hội Hoa Kỳ hãy chính thức đưa cộng sản Việt Nam vào danh sách đen của những kẻ vi phạm nhân quyền thông qua dự án luật 1401 mà Hạ viện Hoa kỳ với 99,99% tán thành, đó là cây gậy dành cho những kẻ cứng đầu độc ác.
Đừng nói Việt Nam là an toàn, an ninh, là điểm đến của đầu tư, du lịch. Phần tảng băng chìm vẫn là một bí hiểm cho những ai tin vào những lời dối trá của cộng sản Việt Nam. Một khi 90 triệu dân (trừ mấy tên đảng viên cộng sản mù quáng) đứng lên thì đừng nói chi mấy cái nhà tù được xây dựng vội vã, rút ruột công trình còn có thể đứng vững trong vài giờ. Cộng sản Việt Nam đang rất cần sự ủng hộ của quốc tế, cần đồng đô-la, cần vũ khí hiện đại (đàn áp người dân là chính)…còn quốc tế thì cần chi cái thây ma đang thối rửa ở Ba Đình. Do đó, không nên cho chúng cơ hội để kéo dài tiến trình phân hủy cái xác ướp đã không còn xử lý được, mà kết thúc sớm bọn chúng là giải phóng cho một trong những dân tộc bị đày đọa dưới gông xiềng cộng sản hàng chục năm qua. Ác lai ác báo, cộng sản Việt Nam khó thoát được câu ngạn ngữ này.
Mạnh Tường
Nguồn: danlambaovn.blogspot.com
Nguồn: danlambaovn.blogspot.com
No comments:
Post a Comment