Song Chi - Câu chuyện
về Cựu Bí thư thành ủy Trùng Khánh Bạc Hy Lai bị cách chức và vợ ông ta,
bà Cốc Khai Lai bị bắt giam để điều tra vì tình nghi có liên quan đến
cái chết của ông Neil Heywood, một doanh nhân người Anh được xem là một
vụ tai tiếng chính trị tệ hại nhất suốt mấy chục năm nay ở Trung Quốc.
Báo
chí thế giới những ngày qua tràn ngập thông tin về cặp vợ chồng mới đây
còn tượng trưng cho quyền lực tột đỉnh, giàu sang tột bậc, hiện đại,
đẹp đôi, đầy tham vọng, được ví như Jack và Jackie Kenedy của Trung
Quốc. Đúng với thành ngữ “giậu đổ bìm leo”, không chỉ tiểu sử, hồ sơ
chính trị, những “thành tích” lẫy lừng trong việc tiêu diệt tham nhũng
lẫn thanh trừng người khác của ông Bạc Hy Lai, mà mọi thứ thuộc về đời
tư của ông Bạc bà Cốc đều được báo chí khai thác triệt để. Từ cuộc sống
của cậu con trai cưng duy nhất đang theo học tại Mỹ, người vợ cũ của ông
Bạc, những người tình, những lời đồn đại về đời sống phóng khoáng không
kém gì ông chồng của bà Cốc Khai Lai và mối quan hệ thân mật với ông
Neil Heywood…tất tần tật được phơi ra trước bàn dân thiên hạ. Cũng nhờ
vậy, người dân các nước cũng như người Việt mới được biết một phần nào
đời sống của các chính trị gia hàng đầu của Trung Quốc với những thông
tin cực kỳ gây sốc, những cuộc đấu đá tranh giành quyền lực trong nộti
bộ cấp cao của đảng cộng sản nước này-vốn được nhà cầm quyền bưng bít
rất kỹ, thuộc loại “bí mật quốc gia” chẳng khác nào những thâm cung bí
sử thời phong kiến.
Mà
thật sự thì hệ thống chính trị của Trung Quốc xét về một khía cạnh nào
đó có khác gì một nhà nước phong kiến, nhưng không phải một mà là 9 “ông
vua” trong Ban thường vụ Bộ Chính trị cùng chia nhau nắm quyền lãnh đạo
đất nước. Các “ông vua” này đều không do dân bầu ra, ngược lại, không
phải một người dân thường nào dù tài giỏi đến đâu có thể hy vọng leo lên
những chức vụ này thông qua những cuộc bầu cử công khai minh bạch, mà
phải qua quá trình “phấn đấu” lâu dài trong đảng cộng sản, và đều thuộc
thành phần có gốc gác con ông cháu cha cả. Đến đời họ lại tiếp tục chuẩn
bị con đường hoạn lộ cho con cái từ khi còn rất trẻ, cất nhắt từng bước
đi lên.
Từ
các ông vua trong Bộ chính trị cho đến hầu hết quan to quan nhỏ nằm
trong bộ máy của đảng và của nhả nước cộng sản Trung Quốc đều có tài sản
của chìm của nổi gấp nhiều lần mức lương thực tế, đời sống giàu sang xa
hoa hết mực, con cái thì được ăn học trong những điều kiện hết sức tốt
đẹp, không chỉ là những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc mà là
những trường danh giá nhất, đắt tiền nhất của nước ngoài. Các ông vua
ông quan này muốn làm gì thì làm, luật pháp, truyền thông báo chí cũng
không dám sờ đến họ, đặc biệt lả những thông tin đời tư. Chỉ trừ khi một
ông nào đó xui xẻo “bị lộ” do hớ hênh quá mức đến độ đảng và nhà nước
cũng không thể bao che nổi, hoặc bị ngã ngựa do đấu đá nhau như vụ Bạc
Hy Lai vừa rồi, thì báo chí Trung Quốc mới được phép bật đèn xanh mà
khai thác.
Những
thông tin từ vụ Bạc Hy Lai khiến nhiều người dân Trung Quốc và thế giới
phải choáng. Không chỉ đời sống xa hoa, sự giàu có đến mức không thể
tưởng tượng nổi của họ, mà là cái cách họ kiếm tiền, rửa tiền bằng những
con đường nào, cách họ sử dụng quyền lực chẳng khác nào những ông hoàng
bà chúa đứng trên cả luật pháp, có thể làm tất cả để bảo vệ tiền bạc,
quyền lợi, vị trí chính trị của mình mà không hề có chút cắn rứt lương
tâm. Từ việc dùng tiền để bôi trơn bộ máy, mua ghế, giữ ghế, mua danh dự
nhân phầm của người khác cho đến bịt miệng người, sẵn sàng mưu sát
người để diệt khẩu, tra tấn thuộc cấp, thanh trừng, loại bỏ những đối
thủ kinh doanh hoặc chính trị … Những câu chuyện nghe qua cứ như trong
những bộ phim truyền hình gay cấn nhiều tập.
Trong
những quốc gia có thể chế chính trị tự do dân chủ không phải không có
những vụ tham nhũng, hay những vụ tai tiếng chính trị kiểu như các chính
khách, quan chức bị dính vào tình ái, cáo buộc mua dâm, cưỡng dâm, kể
cả giết người. Nhưng trong những quốc gia như vậy mọi quan chức kể cả
Tổng thống, Thủ tướng cũng như mọi người dân đều bình đẳng trước pháp
luật, và đểu bị báo chí truyền thông soi xét không có ngoại lệ miễn trừ.
Ngành tư pháp hoàn toàn độc lập và có thể lôi cổ bất cứ ai ra tòa, báo
chí có quyền đưa bất cứ thông tin gì về bất cứ ai ra trước công luận
(tất nhiên, nếu thông tin không chính xác thì báo chí sẽ bị kiện và phải
chịu hoàn toàn trách nhiệm). Chứ không phải chỉ có những “đồng chí xui
xẻo” hoặc từ những vụ đấu đá nhau thì mới có chuyện bị lộ như ở Trung
Quốc hay Việt Nam chẳng hạn. Còn bình thường, ở Trung Quốc hay ở Việt
Nam người dân làm sao biết được tài sản của các vị như thế nào, các vị
sống ra sao, tiền đâu mà con cái các vị có thể theo học toàn các trường
đắt tiền nhất của các quốc gia tư bản hàng đầu thế giới, các vị đã khai
gian bằng cấp, mua quan bán chức, lăng nhăng tình ái con rơi con rớt tùm
lum v.v… và v.v… như thế nào.
Thứ
hai, trong những quốc gia tự do dân chủ có hệ thống luật pháp minh
bạch, rõ ràng, có thể có chuyện một vài chính trị gia nào đó bị dính vào
một vụ tai tiếng chính trị bất cứ theo kiểu nào. Nhưng chỉ có trong một
quốc gia độc tài ở đó nhà nước nắm trong tay từ luật pháp, báo chí, cho
đến sinh mệnh nhân dân…thì chuyện tham nhũng, mua quan bán chức, cha
truyền con nối leo lên các chức vụ cao ngất ngưởng, chuyện lạm dụng
quyền lực, thanh trừng nội bộ và muôn vàn tội ác nằm trong bóng tối khác
mới có thể tồn tại thành cả một hệ thống từ trên xuống dưới trong bộ
máy đảng, bộ máy nhà nước, các mối quan hệ đặc quyền đặc lợi mới có cơ
hội phát triển dây mơ rễ má chẳng chịt như vậy.
Bài báo “Three Questions for Beijing” (“Ba câu hỏi dành cho Bắc Kinh” của
tác giả Minxin Pei đăng trên tờ The Wall Street Journal nói về những
vấn đề nghiêm trọng trong hệ thống chính trị của Trung Quốc, và “Rotting From Within-Investigating the massive corruption of the Chinese military” (“Thối nát từ bên trong- Điều tra về tham nhũng lớn của quân đội Trung Quốc”)
của tác giả John Garnaut đăng trên tờ Foreign Policy nói về nạn tham
nhũng nghiêm trọng, tệ mua quan bán chức trong quân đội Trung Quốc… đã
nói lên điều này. (Độc giả có thể đọc bản dịch tiếng Việt trên trang Anh
Ba Sàm).
Và
tất nhiên, nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, với một mô hình
thể chế chính trị giống hệt như một bản sao của nhà nước cộng hòa nhân
dân Trung Hoa, cũng không tránh khỏi tình trạng thối rữa từ bên trong
bởi những “căn bệnh” tương tự. Và cũng giống như Trung Quốc, quan chức ở
VN, nhất là hàng ngũ lãnh đạo cao cấp, là thành phần bất khả xâm phạm,
nếu có vụ tham nhũng hoặc làm ăn sai trái nào đó bị lộ, một vài cá nhân
nào đó bị bắt thì đó cũng chỉ là những con chốt thí. Tuy nhiên, qua đó
người dân cũng biết được một phần rất nhỏ chân dung đời sống của các
quan chức cũng như những vụ đấu đá nhau phía sau hậu trường chính trị
của họ.
Và
cũng như Trung Quốc, như chế độ phong kiến cha truyền con nối ngày xưa,
các quan cũng lần lượt đưa con cái vào thay nhau nắm những “ngôi vị”
quan trọng nhất trong đảng. Một vài ví dụ: đại hội lần thứ XI của đảng,
với Nông Đức Tuấn là con trai ông Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, Nguyễn
Thanh Nghị là con trai ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Anh là
con trai lớn của nguyên ủy viên Bộ Chính trị, nguyên chủ nhiệm Ủy ban
Kiểm tra trung ương Nguyễn Văn Chi…được bầu vào trung ương đảng…
Không
chỉ được chuẩn bị sẵn về con đường chính trị, các “hoàng tử, công chúa,
thái tử đỏ” như cách gọi của người dân còn được chuẩn bị kỹ về đường
học hành, để nếu không làm quan thì cũng nắm những vị trí quan trọng
trong bộ máy kinh tế quốc gia. Mà đôi khi chính truyền thông chính thống
cũng vô tình để lộ ra.
Ví
dụ như ba người con của ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đều ăn học ở nước
ngoài. Cô con gái rượu Nguyễn Thanh Phương sinh năm 1980, đã từng học
thạc sỹ quản trị tài chính tại Đại học Geneva, Thụy Sỹ, 27 tuổi đã nắm
quỹ đầu tư với số vốn trên trăm triệu đô la, còn hiện tại là Chủ tịch
Hội đồng quản trị 4 công ty lớn trong các lĩnh vực ngân hàng, bất động
sản, chứng khoán và đầu tư tài chính-tất cả đều mang thương hiệu Bản
Việt (Viet Capital). Con trai lớn, Nguyễn Thanh Nghị kể trên, 36 tuổi,
có bằng tiến sỹ ở Mỹ, được cha bổ nhiệm làm thứ trưởng Bộ Xây dựng vào
cuối năm 2011, là thứ trường trẻ nhất trong nội các của ông Dũng. Con
trai út, Nguyễn Minh Triết, 23 tuổi, theo học kỹ thuật hàng không ở Đại
học Queen Mary ở Anh, là cán bộ đoàn đang làm việc tại Trung ương Đoàn
thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh.
Mới
đây dư luận lại xôn xao trước thông tin cô con gái Tô Linh Hương của
ông Tô Huy Rứa, một trong 14 ủy viên Bộ chính trị, sinh năm 1988, nghĩa
là mới có 24 tuổi, tốt nghiệp Cử nhân Báo chí nhưng lại được bầu làm Chủ
tịch Hội đồng quản trị của một công ty xây dựng lớn Vinaconex- PVC có
gần 2000 cán bộ công nhân viên.
Bèo
bọt như ông Nông Đức Tuấn do học vấn quá kém, trí thông minh cũng cỡ
như ông bố Nông Đức Mạnh, từng có thời gian đi xuất khẩu lao động ở Đông
Đức, cũng là Bí thư tỉnh ủy Bắc Giang.
Đó
là chỉ mới nói đến khía cạnh con ông cháu cha, còn đời tư các ngài thì
dám chắc là khối chuyện hay ho mà đôi khi chỉ rò rỉ chút ít ra bên
ngoài. Bắc Kinh hay Hà Nội thừa hiểu rằng nếu sự thật về nhân thân, cuộc
sống của các ông vua ông quan cũng như con đường đi lên hoạn lộ của họ
mà lộ ra thì nhân dân sẽ bức xúc mà nổi loạn ngay. Các thông tin loại đó
thực sự còn nhanh chóng làm sụp đổ chế độ hơn cả những bài viết của các
blogger, luật sư, những người bất đồng chính kiến… mà nhà nước này vẫn
tô vẽ như những “thành phần cực kỳ nguy hiểm cho đất nước, cho nhân
dân”.
Nói
tóm lại, chỉ có trong một xã hội dân chủ đa đảng nơi quyền lực được
chia sẻ giữa chính phủ, quốc hội, ngành tư pháp, các đảng phái thì kiểm
soát lẫn nhau, bên cạnh đó báo chí lại có quyền lực riêng, và người dân
có đầy đủ quyền tự do dân chủ của mình… thì mới có thể bớt đi tình trạng
đặc quyền đặc lợi bất khả xâm phạm của một số người, phe nhóm, thành
phần xã hội nào đó, bớt đi những mảng tối, những tội ác không bị trừng
trị và sự bất công đã trờ thành chuyện bình thường như hiện nay ở Trung
Quốc, Việt Nam hay những quốc gia độc tài độc đảng khác.
22-04-2012
Theo Blog Song Chi
No comments:
Post a Comment