Oanh Yến Thị Phạm - Tôi
vốn không đặc biệt thích Giáo sư Ngô Bảo Châu. Cái bổ đề toán học mà ông
đã giải được cũng chẳng mang lại niềm kiêu hãnh gì đặc biệt cho tôi,
mỗi khi có dịp đi công tác nước ngoài, bị một thằng Nhật lùn hoặc một
tay Hàn quốc bậm trợn nào đó hỏi “Mày là người nước nào?”.
“Tao là người Việt Nam” trả lời và cảm thấy muối mặt khi nhìn thấy nụ cười nữa miệng của chúng nó.
Nhưng tôi lại đặc biệt thích cái văn phong ngắn gọn, mạnh mẽ đến sổ sàng của tay Giáo sư toán chết tiệt này.
Có những bài viết ngắn gọn của ông trong
vòng vài trăm từ như bài viết “Về sự sợ hãi” hay bài viết về việc “Bám
theo lề là việc của con cừu không phải việc của con người tự do” đã một
thời gian làm cư dân mạng sôi lên “sùng sục”.
Trước thềm năm mới Nhâm Thìn 2012 trong
một bài trả lời phóng viên báo Tuổi trẻ cuối tuần 20/01/2012 với tựa do
báo Tuổi trẻ cuối tuần đặt “Bạn trẻ vẫn đầy niềm tin tương lai”, một lần
nữa lại làm không khí trên mạng Facebook cũng như các blog “lề trái”,
“sôi lên sùng sục”.
Ngay trên blog anhbasam.wordpress.com và
các blog nỗi tiếng khác như Quechoa.info, Nguyenxuandien… cũng đã có
những bài viết bắt bẻ, lên án phát ngôn của vị Giáo sư này.
Tôi cũng đã đọc qua các bài viết này và có nhận xét của riêng mình về các bài viết này:
-Các tác giả của những bài viết, cũng như
các còm-sỹ với các comment chỉ trích Giáo sư Ngô Bảo Châu hiện có “cái
đầu quá nóng” hay “văn hóa đọc” hơi bị “lùn” hoặc thiển nghĩ đây là
những ngòi bút của lề phải nối dài, để, hòng che đậy, lấp liếm đi, cái ý
chính sâu sắc được giấu sau cách trả lời thông thái và láu lĩnh “kiểu
Trạng Quỳnh” của vị giáo sư này.
Trên blog anhbasam viết:
“Làm toán” cần kiến thức toán học, còn
“tính toán” thì cần tới cái láu lĩnh ở đời. Và có lẽ hai thứ này kết hợp
với nhau đã làm nên điều kỳ diệu, để, chỉ trong vòng có mười tháng
thôi, biến Ngô Bảo Châu từng gây xôn xao dư luận với bài viết ngắn gọn,
khúc chiết, mạnh mẽ mà vẫn khéo léo đến lạ, bàn “Về sự sợ hãi”, thành
một con người khác hẵn.
Theo tôi, sống trong một đất nước hiện bị
cưỡng ép dưới một thể chế Độc tài toàn trị, quyền tự do ngôn luận, dĩ
nhiên bị đàn áp bằng mọi thủ đoạn “đê hèn”. Từ “bắt nóng”, “bắt nguội”,
vu vạ đủ mọi thứ “tội trời ơi đất hỡi” như anh Điếu cày bị vu tội “trốn
thuế”, chị Minh Hằng bị đưa vào trại “phục hồi nhân phẩm”, mà không
thông qua bất cứ bản án nào v.v….
Thì việc ưu tiên hàng đầu của những người đấu tranh cho TỰ DO DÂN CHỦ NHÂN QUYỀN là:
1-Phải bảo đảm an toàn cho bản thân và gia đình, trong mức có thể.
Chẳng phải sau sự kiện blogger Cô gái Đồ
Long bị bắt dạo nào, hàng loạt các blog như Quechoa, Kwan… đóng sập mục
phản hồi đó chăng?
2-Khôn khéo vận dụng những ưu thế có
được, bằng mọi cách, mọi lúc, để có thể phản biện, đấu tranh, vạch ra
những cái xấu xa, bỉ ổi của Độc tài toàn trị, thậm chí có thể chửi sa sả
trên đầu bọn Đôc tài toàn trị mà vẫn ung dung, tự tại.
Đạt được điều này, theo tôi,
trong đầu thế kỷ 21 này, cho đến ngày hôm nay, ở Việt Nam không có ai
trực diện và xuất sắc như Giáo sư Ngô Bảo Châu.
Đa số các chỉ trích chỉ nhằm vào câu trả
lời của Giáo sư Ngô Bảo Châu với phóng viên báo Tuổi trẻ cuối tuần khi
phóng viên này đặt câu hỏi với một “cái bẫy” được gài sẵn mà không ai có
tí thông minh, không nhận ra:
“Gần đây phong trào phản biện của giới
trí thức ngày càng sôi nỗi. Thậm chí người ta còn cho rằng người lao
động trí thức sẽ chưa đạt tầm của một người trí thức nếu chỉ biết làm
công việc chuyên môn của mình mà chưa bọc lộ được năng lực phản biện xã
hội. Giáo sư suy nghĩ thế nào về trách nhiệm phản biện xã hội của giới
trí thức cũng như vai trò của giới trí thức trong xã hội?”.
Và Giáo sư Ngô Bảo Châu đã trả lời:
“Tôi không đồng ý với việc coi phản biện
xã hội như chỉ tiêu để được phong hàm “trí thức”. Đến bao giờ chúng ta
mới thôi thi đua để được phong hàm trí thức?.”
Rõ ràng là câu trả lời quá chuẩn.
Chị Minh Hằng, Người buôn gió, Mẹ Nấm,
chị Phương Bích, anh Điếu cày, anh Ba Sài Gòn và hàng nghìn, hàng vạn
các blogger trong đó có tôi dù có tham gia phản biện xã hội với mong
muốn xã hội ngày càng công bằng, văn minh, dân chủ, tự do hơn cũng xin
không dám nhận hai chử “trí thức”.
Trong khi những bọn đầu thì to, óc như
trái nho, toàn bả đậu thì bằng mọi thủ đoạn đế lấy cho bằng được những
tấm bằng Tiến sỹ, Thạc sỹ “Nam Thái Bình Dương” để có cái mẽ trí thức.
Có tra tự điển của tất cả các nước trên
toàn thế giới thì cũng chẵng thể nào kiếm ra được định nghĩa khác với
câu trả lời của Giáo sư Ngô Bảo Châu, quan niệm về người trí thức. Một
câu trả lời thông minh, đủ để không sa vào cái bẫy được giăng sẵn của
tay phóng viên “được dạy dỗ cẩn thận” những đòn phép câu chử của ban
Tuyên giáo.
Nhưng liền tiếp đó ông phát biểu tiếp:
“Mặc khác cần trân trọng những trí thức
hoặc không trí thức, tham gia công tác phản biện xã hội. Không có phản
biện, xã hội chết lâm sàng”.
Rõ ràng phản biện không phải là một
“thiên chức” độc quyền của giới trí thức. Phản biện xã hội là một “thiên
chức” của tất cả những ai có “lương tri” mà không phụ thuộc vào trình
độ học vấn hay học hàm học vị.
Thật vậy xã hội Việt Nam hiện nay đã và đang “chết lâm sàng” trước những suy đồi đạo đức trên tất cả các bình diện.
Những Sầm Đức Xương, Nguyễn Trường Tô,
những ván cờ tướng bạc tỷ, những vụ tư vấn tâm sinh lý trong các nhà
nghỉ, trên võng của các thẩm phán, những cú lừa đảo, chiếm dụng nghìn tỷ
bạc của hàng loạt các giám đốc chi nhánh Ngân hàng Agribank,
Vietinbank, và cú chìm xuồng của Vinashin mà chẳng có thằng nào con nào
bị kỷ luật theo quyết định của Bộ Chính Trị???.
Những clip nữ sinh đánh nhau lột quần,
lột áo, khoe hàng. Những vụ án mạng thương tâm mà thủ phạm cũng như nạn
nhân mới chỉ ở độ tuổi lớp 7, lớp 8, chỉ vì mâu thuẩn nhỏ nhặt…
Những cú đánh chết người, những phát súng trên phố đông người của lực lượng cảnh sát.
Những vụ mãi lộ trên khắp các cung đường
huyết mạch từ Nam ra Bắc mà người có công điều tra ra những vấn nạn nhức
nhối của lực lượng này là phóng viên Hoàng Khương, hiện đang ở đàng sau
song sắt nhà tù???
Cả dất nước đã và đang chết lâm
sàng, không phải chỉ sau khi có quyết định QĐ 97/2009/QĐ-TT cấm các tổ
chức Khoa học Công nghệ do các cá nhân thành lập phản biện công khai hay
Nghị định 35/2005/NĐ-CP cấm tụ tập đông người, NĐ 36/2005/NĐ-CP cấm
khiếu nại tập thể. Đất nước Việt Nam, Xã hội Việt Nam, con người Việt
Nam đã chết lâm sàng kể từ khi Hồ Chí Minh đứng trên lễ đài tuyên bố độc
lập 02/09/1945.
Giáo sư Ngô Bảo Châu phát biểu tiếp:
“Những người có học, có trí thức thật ra
cần phải tỉnh táo khi tham gia việc phản biện xã hội. Học hàm, học vị
không thể đảm bảo rằng cái anh nói ra mặc nhiên đúng”
Có những cái mà đến vị lãnh tụ của giai
cấp vô sản trên toàn thế giới đã cho là “chân lý”, thì đến ngày nay thực
tế lịch sử chứng minh rằng những chân lý ấy chỉ đáng vứt vào sọt rác
của nhân loại.
“Với thói quen làm việc khoa học của
mình, cái mà anh có thể làm là đưa ra những lập luận vững chắc và có
tính thuyết phục. Nhà lãnh đạo “văn minh”, có “bản lĩnh” (tôi xin mạn
phép đóng ngoặc những từ này của Giáo sư Ngô Bảo Châu) sẽ biết lắng nghe
những lập luận đó. Họ có thể làm theo hoặc không làm theo kết luận của
anh. Trong trường hợp họ không làm theo, vẫn dưới giả thiết là lãnh đạo
“văn minh và có bản lĩnh”, lãnh đạo sẽ phải đưa ra những lập luận ít
nhất cũng vững chắc bằng những lập luận của anh để bảo vệ quan điểm của
mình.
Tôi quan niệm vai trò của trí thức là
vậy, anh ta có vai trò gây sức ép lên người lãnh đạo, nhưng cũng như
lãnh đạo anh ta không độc quyền chân lý”.
Qủa thật không thể nào phát biểu
khôn khéo hơn, với thói quen làm việc khoa học của mình, Giáo sư đã lập
luận sắc bén và láu lĩnh không kém cạnh gì Trạng Quỳnh, khi đưa ra một
CHÂN LÝ: không có ai độc quyền chân lý.
Lãnh đạo hiện tại của nhà nước CHXHCN VN
có “Văn minh”, có “bản lĩnh” không??? khi mà kết tội Luật sư Cù Huy Hà
Vũ với cái cớ ban đầu là HAI BAO CAO SU ĐÃ QUA SỬ DỤNG???
Có “Văn minh và đủ bản lĩnh” không??? khi
kết tội anh Điếu cày trốn thuế và kết án hai năm, khi trong hợp đồng
cho thuê nhà có ghi rõ điều kiện: bên thuê nhà phải có trách nhiệm đóng
thuế thu nhập cho bên cho thuê???
Có “Văn minh và đủ bản lĩnh” không??? khi
vừa hết hạn tù lại kết tội anh Điếu cày tội chống phá nhà nước trong
khi anh đang thụ án trốn thuế trong tù???
Có “Văn minh và đủ bản lĩnh” không??? khi bắt chị Minh Hằng giam mà không hề có một phiên tòa xét xử nào???
Có “Văn minh và đủ bản lĩnh” không??? khi
không đưa ra được bất cứ một luận cứ khoa học nào đủ sức thuyết phục để
vẫn cho khai thác Boxit, để tới bây giờ sau khi Bộ Giao thông vận tải
phải bỏ ra hàng ngàn tỷ đồng để nâng cấp cầu đường để vận chuyển quặng
Boxit, hiệu quả kinh tế là con số âm khổng lồ.
Có “Văn minh và đủ bản lĩnh” không??? khi
ban hành Quyết định QĐ 97/2009/QĐ-TT để cấm các tổ chức Khoa học Công
Nghệ do các cá nhân thành lập phản biện công khai.
Rõ ràng với lập luận khoa học và
vững chắc và khôn khéo của mình, Giáo sư Ngô Bảo Châu, đã chứng minh
rằng lãnh đạo hiện tại của CHXHCN VN, thiếu “Văn minh” và “không đủ bản
lĩnh”
Hơn thế nữa, ông còn phát biểu:
“Người lãnh đạo có bản lĩnh sẽ có hành
động nhất quán, chứ không được chăng hay chớ. Đi cùng với sự nhất quán
là tính chủ quan, ở đây nếu lắng nghe ý kiến phản biện, người lãnh đạo
sẽ tránh được những sai lầm không thể cứu vãn. Theo tôi phẩm chất quan
trọng nhất của người lãnh đạo là tính lương thiện, ít nhất là lương
thiện vừa đủ để không tự lừa mình bằng những điều viễn vông và không tự
bao biện cho những sai lầm của mình.”
Vậy theo quan niệm trên của Giáo sư Ngô
Bảo Châu, lãnh đạo hiện tại của CHXHCN có tí lương thiện nào không khi
chẳng những bỏ ngoài tai mọi phản biện xã hội mà còn bắt giam những
người bất đồng chính kiến từ chuyện bé tới chuyện lớn. Nếu như nghe phản
biện thì đã không có nỗi nhục Vinashin, không có những khoản lỗ cũng
như những nguy hiểm treo lơ lững trên đầu khi Chính phủ vẫn nhất quyết
cho khai thác Boxit chỉ vì đó là chủ trương lớn của Đảng???
Có tí lương thiện nào không khi tự lừa
mình và cả đất nước dân tộc bằng những cách tính “đếm cua trong lỗ” đầy
tính viễn vông của lũ trẻ con như
-Chỉ số IQ cao nên làm đường sắt cao tốc???.
-Đến 2030 thu nhập bình quân/đầu người VN sẽ là 30.000USD/năm???.
-Không nên bán chứng khoán lúc này. Nếu là tôi(Nguyễn Sinh Hùng) tôi sẽ không bán???.
Có tí lương thiện nào không khi bao biện
cho vụ Vinashin rằng thì là do lỗi khách quan nên Bộ Chính trị quyết
định không kỷ luật ai trong thành phần Chính phủ hết???
Với lập luận trên rõ ràng giới lãnh đạo hiện tại của CHXHCN VN, không có tí nào là lương thiện
Giáo sư Ngô Bảo Châu còn nêu quan niệm:
“Đối với người lãnh đạo, chia sẽ thông
tin là một việc khó, như từ bỏ một phần quyền lực của mình. Thông tin
hoàn toàn mở, anh lãnh đạo sẽ phải tranh luận với anh trí thức trong
tình huống”cân bằng vũ trang” và chưa chắc anh lãnh đạo thắng.
Nhưng thành ra cởi mở thông tin, tranh
luận với trí thức, với những người nằm ngoài bộ máy chính là một cách
tiếp năng lượng cho lãnh đạo, rằng với giả thiết lãnh đạo “văn minh và
có bản lĩnh”. Để làm được việc anh lãnh đạo luôn phải phụ thuộc vào bộ
máy của mình. Nếu không cởi mở, dừng tranh luận, những quyết định của
anh sẽ dần dần chịu ảnh hưởng của bộ máy, phục vụ lợi ích của bộ máy chứ
không ưu tiên phục vụ xã hội nữa”
Một cú đánh gót nữa ghi điểm cho Giáo sư
vì từ trước tới giờ có khi nào lãnh đạo ở tư thế “cân bằng vũ trang” với
trí thức hoặc nhân dân đâu? Từ “Nhân văn giai phẩm” với những Trần Dần,
Phùng Quán, Văn Cao, Hữu Loan, Hoàng Cầm… cho đến Cù Huy Hà Vũ, anh
lãnh đạo thời nào cũng vũ trang tới tận răng với An ninh, mật vụ, cảnh
sát và cả bộ máy truyền thông thông tin, sẵn sàng bóp chết thằng trí
thức hoặc thằng nào trong tay chỉ có ngòi bút hoặc bàn keyboard, dám mở
miệng phản với biện xã hội. Cũng theo lập luận trên khi không cởi mở,
dừng tranh luận, theo logic, dĩ nhiên lãnh đạo CHXHCN VN chỉ phục vụ cho
lợi ích của trước hết bản thân mình, kế đó là nhóm lợi ích có ăn phần
sau đó mới tới bộ máy và quyền lợi xã hội, dĩ nhiên bị vứt sang một bên.
Hiện tại lãnh đạo CHXHCN VN có phục vụ lợi ích xã hôi không???
Khi mà những Tập đoàn kinh tế với những
lợi thế về vốn, về sự độc quyền thao túng thị trường liên tục thua lỗ
hàng ngàn, hàng chục ngàn tỷ đồng và những khoản lỗ này liên tục được
phân bổ lên giá thành sản phẩm như những đợt lên giá điện, nước, chậm
chạp trong việc hạ giá xăng dầu khi giá thế giới về mặt hàng này lao dốc
trên thị trường thế giới???
Người dân lãnh đủ những hậu quả làm ăn yếu kém của các tập đoàn kinh tế nhà nước độc quyền.
Phần trả lời câu hỏi kết luận của tay
phóng viên, thiển nghĩ Giáo sư Ngô Bảo Châu đã trả lời khôn khéo, đủ để
không bị chụp cho bất kỳ cái mũ nào khi ông tránh bàn luận các vấn đề mà
ông không biết rõ ngoài Toán học.
Ngoài việc đưa ra những phản biện, phải
có lập luận chặt chẽ để đóng góp cho xã hôi, cho đất nước, người trí
thức hơn ai hết dĩ nhiên phải ý thức được ảnh hưởng của phản biện mà
mình đưa ra.
Các bài viết, những comment bắt bẻ, chỉ
trích Giáo sư Ngô Bảo Châu chỉ chăm chăm vào phần trả lời quan niệm của
Giáo sư về định nghĩa người tri thức mà không nói đến nội dung toàn bài
phát biểu của Giáo sư.
Viết như thế chẳng khác nào đòn bẩn đánh
dưới háng, một trò thường thấy của các cơ quan thuộc bộ 4T như trong
việc biên tập lại lời phát biểu của Linh mục Ngô Quang Kiệt, khi cắt bỏ
đi toàn bộ lời phát biểu của Linh mục ở đoạn sau.
Không có gì tự tố cáo mình là
cánh tay nối dài của Ban Tuyên Giáo một cách ngu xuẩn hơn, khi lên tiếng
chỉ trích, bắt bẻ Giáo sư Ngô Bảo Châu bằng những lập luận phiếm diện
như thế.
Theo tôi, hiện tại ở đầu thế kỷ 21, cho
tới thời điểm này tại Việt Nam, không có ai can đảm và đủ bản lĩnh để
chửi bọn Độc tài toàn trị cộng sản Việt Nam một cách trực diện nhưng
khôn khéo và láu lĩnh bằng Giáo sư Ngô Bảo Châu.
Có những người kiệt xuất như Giáo sư Ngô
Bảo Châu, không riêng gì các bạn trẻ mà có thể nói toàn dân tộc Việt Nam
vẫn đầy niềm tin vào tương lai không cộng sản.
Sài Gòn 25/01/2012(mùng 3 Tết Nhâm Thìn)
Oanh Yến Thị Phạm
No comments:
Post a Comment