Lê Ngọc Thống - Trong bài “Việt Nam trước hình thái chiến tranh mới”
với cái suy luận của lão nông chất phác, thấy sao nói vậy về đối tượng
tác chiến của HQNDVN là ai.
Vấn đề tiếp theo là so sánh thế và lực của
hai bên ra sao, nếu như họ tấn công (nôm na so sánh lực lượng mạnh yếu)
để từ đó hạ quyết tâm: Xin hàng. Hoặc nếu “Bệ hạ muốn hàng hãy chém đầu
thần trước”. Không sợ, dám đánh, có cách đánh và quyết thắng.
Có
một điều mà lịch sử luôn lặp đi lặp lại: Đối tượng tác chiến của Việt
Nam trong chiến tranh bao giờ cũng hùng mạnh, và Việt Nam cuối cùng… vẫn
thắng.
Tại
sao đối phương lúc nào cũng có lực lượng hùng mạnh mà lúc nào cũng cứ
thua không sớm thì muộn? Vậy điều gì xảy ra ở đây? Câu trả lời: Việt Nam
không chỉ đánh giặc bằng “Dũng” mà còn phải đánh bằng “Trí”.
Trí dũng song toàn. “Trí” ở đây là nghệ thuật quân sự độc đáo, đánh bằng mưu, kế; thắng bằng thế, thời. Còn dàn quân ra mà nghênh chiến với những lực lượng đó thì như Tướng Giáp từng nói với McNamara … “quân đội VN mà dàn quân ra nghênh chiến với Mỹ thì không chịu nổi 1 tuần”.
Trí dũng song toàn. “Trí” ở đây là nghệ thuật quân sự độc đáo, đánh bằng mưu, kế; thắng bằng thế, thời. Còn dàn quân ra mà nghênh chiến với những lực lượng đó thì như Tướng Giáp từng nói với McNamara … “quân đội VN mà dàn quân ra nghênh chiến với Mỹ thì không chịu nổi 1 tuần”.
Mưu là lừa địch, đánh vào chỗ yếu, chỗ sơ hở, chỗ ít phòng bị của địch làm cho chúng lúng túng, bị động dẫn đến vỡ trận.
Kế là điều địch theo ý định của ta, giành quyền chủ động, buộc địch phải đánh theo cách ta lựa chọn.
“Thế”
trong nghệ thuật quân sự là tình thế, thế nước, thế trận, thế bố trí
lực lượng trên địa hình địa lý. Thế lấy lực làm cơ sở, do lực quyết
định, nhưng thế lợi, thế hiểm thì biến lực nhỏ thành lớn và ngược lại
một lực lớn nhưng ở vào thế bất lợi, mất thế thì bị suy yếu.
Hiện
nay Việt Nam ở vào tình thế (bối cảnh trong khu vực và thế giới) rất có
lợi, hoàn toàn ngược lại với năm 1979. Thế nước thì ổn định, phát
triển. Nhân dân Việt Nam hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng
CSVN – Tổ chức đầy bản lĩnh, dày dạn kinh nghiệm trong chiến tranh giữ
nước. Nói thật cho đến bây giờ và ít ra vài thập niên nữa sẽ không có
một tổ chức nào đủ tâm và đủ tầm ngoại trừ Đảng CSVN làm tròn sứ mạng
này.
(Nếu
muốn xóa sổ cái tổ chức này thì xin hãy khoan, chờ đến lúc nước nhà yên
ổn với ông hàng xóm rồi có sức hãy xóa cũng chưa muộn)
Nếu hải chiến xảy ra, đôi bên dứt khoát sẽ phải tác chiến với 5 hình thức sau:
- Các đòn tấn công tiêu diệt các căn cứ trên bờ bằng pháo hạm, tên lửa (chủ đạo).
- Tìm diệt các loại tàu ngầm.
- Tìm diệt các tàu chiến mặt nước.
- Tìm diệt các tàu vận tải, cắt đứt tuyến vận tải.
- Phòng thủ bờ biển, đảo, bảo vệ các căn cứ quân sự, kinh tế quan trọng và hệ thống thông tin liên lạc.
Với
cơ sở lí luận như trên, so sánh thế và lực của Việt Nam trên biển với
Trung Quốc trong hoạt động tác chiến thứ nhất ta thấy rõ ràng về lực
lượng Trung Quốc vượt trội, họ có nhiều tàu ngầm, tàu chiến to và hiện
đại. trên bờ thì có nhiều tên lửa tầm xa, tầm gần. Do đó chỉ cần ấn nút
thì loạt đầu cũng đã có hàng ngàn quả tên lửa các loại bay vào lãnh hải,
lãnh thổ Việt Nam. Tuy nhiên cũng không đáng ngại vì mức độ khủng khiếp
chưa thấm vào đâu so với Hạm đội 7 và Không lực Mỹ đã từng dội xuống Hà
Nội, Hải Phòng và một số thành phố khác. Và nếu nói rằng với loạt đầu
tiên sẽ làm cho hệ thống phòng thủ của Việt Nam bị tê liệt hoàn toàn thì
e quá sớm.
Sĩ
quan Hạm đội 7 Mỹ sau khi ấn nút xong thì tay mở rượu Uých ki, tay ôm
gái khiêu vũ; Phi công B52 sau khi rải hàng ngàn tấn bom mà thoát lưới
lửa hạ cánh xuống Guam là có quyền ôm vợ, bật TV xem chiến sự, thậm chí
phóng xe đến sân xem trận bóng bầu dục… vì họ biết Việt Nam chưa đủ khả
năng giáng trả đến nước Mỹ. Nhưng sự kiện 2 chiếc pháo đài bay B52 ở căn
cứ Utapao-Thái Lan của Mỹ cũng bị đặc công Việt Nam làm tan xác đã nói
lên một thông điệp rằng sẵn sàng giáng trả vào sào huyệt của đối phương
không phải là ý tưởng quá mới mẻ trong giới quân sự Việt Nam.
Trung
Quốc thì khác Mỹ, ấn nút xong thì không thể bật rượu Mao Đài hảo lớ hảo
lớ được đâu. Hàng ngàn quả tên lửa bay sang VN thì ít ra cũng có hàng
trăm quả tên lửa từ Việt Nam bay sang chỗ họ. Các chính khách, học giả
nói trên có biết chắc tên lửa Việt Nam có loại nào có tầm bắn đủ để lao
vào phòng ngủ của mình ở Bắc Kinh không? Tuy nhiên 1 trăm hay 1 vạn quả
của Việt Nam cũng chẳng là gì với Trung Quốc, cái nguy hiểm và khủng
khiếp nó không nằm ở đó mà ở chỗ nó kích nổ các quả bom cực lớn khác,
lớn hơn bom nguyên tử, trong nội địa Trung Quốc đang chờ phát nổ. Như
vậy nếu chỉ xét việc phóng tên lửa qua nhau thôi tức tên lửa đất đối đất
thì Việt Nam vẫn ở trong thế có lợi, thế hiểm. Thế này giống như “điểm
tựa” mà Acsimet cần để “bẩy quả đất”. Ngày nay một điều khẳng định chắc
chắn là Việt Nam không ít thì nhiều cũng có thứ với tới được Trung Quốc
trên đất liền (dĩ nhiên rồi) và cả trên biển.
Trên
biển, quả thật nếu dàn trận để hải chiến thì e rằng Việt Nam khó có thể
chịu được vài trận bởi tàu chiến của Trung Quốc quá hiện đại. Với công
nghệ cao thì không thể có một quả tên lửa, ngư lôi, máy bay nào… từ đâu
đến mà không bị diệt. Với tính năng kỹ chiến thuật như vậy thì quả là
những chiến hạm bất khả xâm phạm. Nhưng thực tế lại không cho nó “tròn
trịa” như vậy. Một phương châm mà giới quân sự Việt Nam luôn nghiên cứu
kỹ và hành động là: “Nếu những gì công nghệ không làm được thì chiến thuật làm được”.
Việt Nam, công nghệ quân sự không đủ hiện đại, tiên tiến tương xứng để
xé toạc lá chắn phòng thủ của những chiến hạm kia thì từ thế trận chiến
tranh nhân dân, từ thế địa lý bờ biển, bằng nhiều lối đánh độc đáo
(chiến thuật) sẽ thừa sức đánh tiêu diệt chúng. Trong bài “Việt Nam
trước hình thái chiến tranh mới” tôi đã từng nêu một trong những lối
đánh sở trường của Hải quân VN là cơ động nhanh, bí mật, tập kích bất
ngờ với các đòn dồn dập, nhiều hướng, nhiều chiều, nhiều phương tiện hỏa
lực vào một mục tiêu làm cho đối phương lùng túng, rối loạn dễ bị tiêu
diệt hoặc bị thiệt hại nặng nề. Nhưng lối đánh này liên quan mật thiết
với thế địa lý, thế biển.
Thế này cũng như thế trận chiến tranh nhân dân
là nguồn gốc, hỗ trợ cho lối đánh làm tăng gấp bội lực, một địch muôn
người. Nếu trên đất liền, cha ông ta đã tìm ra được ải Chi Lăng; Rạch
Gầm–Xoài Mút; sông Bạch Đằng… thì ngày nay Bộ Tham mưu HQVN cũng không
khó khăn gì để thấy những thế đó trên bờ biển… Vài chiếc xuồng phóng tên
lửa, phóng lôi tốc độ cao ở đâu đó trên bờ biển, hải đảo; vài chiếc máy
bay cũ kỹ từ những sân bay dã chiến (chỉ dùng cất cánh) ở đất liền… là
có thể tạo nên một trận tập kích bất ngờ theo ý muốn.
Vậy
Trung Quốc có lợi thế gì? Do chủ động gây chiến nên họ có thế bất ngờ,
luôn chủ động chọn lựa mục tiêu; lực lượng họ vượt trội nên họ có thế
tấn công áp đảo, có khả năng làm đối phương tê liệt hoặc thiệt hại nặng
bởi đòn phủ đầu. Tất nhiên những gì mà là lợi thế của Việt Nam thì Trung
Quốc sẽ ngược lại, thất thế. Trung Quốc không thể sử dụng lực lượng và
lối đánh giống Việt Nam dù muốn. Đặc biệt, Trung Quốc hay nước nào mang
quân đi gây chiến cũng vậy, muốn đánh nhanh, chớp nhoáng để thắng nhanh
nhưng khi không thể thì bắt buộc phải kéo dài, dằng co thì ngay về chiến
lược cũng đã tự mâu thuẫn rồi, do đó lợi thế cũng mất dần vào tay đối
phương…
Do
trong khuôn khổ một bài viết thì không thể đánh giá tiếp tương quan thế
và lực của Việt Nam và Trung Quốc trong các hình thái tác chiến tiếp
theo, nếu ai có quan tâm đến đất nước thì tiếp tục. Nhưng chỉ cần đến
thế cũng có thể nói: Không sợ, đánh được, có cách đánh và sẽ thắng.
Nói như thế không có nghĩa là Hải quân Trung Quốc thế và lực trên biển
Đông yếu, Mỹ cũng chưa dám coi thường nữa là Việt Nam. Không tin thì
Việt Nam thử đưa Hải quân sang xâm chiếm lãnh hải của Trung Quốc xem.
Vấn đề đặt ra ở đây chỉ là nếu Trung Quốc dùng Hải quân xâm chiếm biển
của Việt Nam mà thôi. Còn nếu bệ hạ muốn hàng thì thần…dân coi như không
viết bài này.
Tuy
nhiên chiến tranh, thực chất là sự tranh dành lợi ích. Khi không có
hoặc có ít thì không dại gì gây chiến tranh vì chiến tranh không phải
trò đùa đâu mấy ông học giả, chính khách ạ. Chết chóc, tang thương lắm.
Chắc lẽ các vị con cháu đã định cư sang Úc, Canada, Mỹ nên mới hò hét
hiếu chiến, vô tâm, vô cảm, vô đạo đức, vô nhân đạo vậy chứ, đúng không?
Năm
1979 Trung Quốc tấn công Việt Nam để chứng tỏ với Mỹ và phương Tây là
Trung Quốc không giống Việt Nam, hãy để Trung Quốc yên ổn làm ăn. Ngày
nay mục đích tấn công Việt Nam không rõ ràng, lợi ích kinh tế, chính trị
không đủ ảnh hưởng nhiều đến đất nước thì sẽ chẳng có cuộc tấn công nào
trong tương lai gần. Hòa bình vẫn là xu hướng chính cho cả 2 dân tộc.
Lê Ngọc Thống
No comments:
Post a Comment