Sunday, October 2, 2011

Thời cơ tốt (!)?


Hà Văn Thịnh - BBC, 15:56 GMT, 30.9.2011 có đăng bài viết trên Hoàn cầu (một trong những cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Trung Quốc) với chủ đề Dạy cho Việt Nam và Philippines một bài học đạo đức bằng vũ lực!
Khó có thể không đồng ý đánh giá chung của giới phân tích gia chính trị thế giới rằng sự ngạo mạn ỡm ờ trên đây là cảnh cáo rất rõ ràng, đồng thời mặc định sự tuyên chiến của một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi – bởi chẳng có ai kêu gọi thiết lập “đạo đức giữa các quốc gia” bằng vũ lực. Nói vuông, ngắn, rõ là một khi chiến tranh xảy ra, đạo đức truyền thống tất nhiên bị chà đạp. Vậy, tại sao những kẻ bá quyền ngông cuồng và mạo hiểm lại cho là có thể nói chuyện phải quấy (về đạo đức!) bằng sự chà đạp?
Sự ngông cuồng của nhà cầm quyền TQ dường như đang đẩy tới giới hạn của điểm chết của mọi sự bóc trần đen trắng như lâu nay họ vẫn cứ ve vãn và ai đó vẫn cứ “thích” dùng nước hến để nói về sự biến màu của hai cực trắng đen. Long Tao, tác giả của bài viết thuộc đại học Triết Giang cho rằng bây giờ là “thời cơ tốt để có hành động quân sự tại Nam Hải” (tức Biển Đông, theo cách nói đánh lận con đen của TQ), vì “đánh vài trận nhỏ là có thể thắng được trận đánh lớn”, theo công thức “giết những con gà để dọa bầy khỉ” vì những con muỗi (ám chỉ Việt Nam và Philippines) không phải sợ voi (ám chỉ TQ) vì chúng nghĩ rằng “có nên mời những con ‘đại bàng già’ đến để củng cố ý chí” (sic)…
Những ngôn từ xấc xược và hung hãn đó nói lên cái gì?
Thứ nhất, nó phản ánh rằng quan điểm độc chiếm Trường Sa của TQ chưa và sẽ không bao giờ thay đổi. Vậy, liệu mọi sự “biết ơn sâu sắc” và mọi cố gắng nhằm duy trì cái xác chết của tình hữu nghị sẽ đi đến đâu nếu không muốn nói rằng một cái chết được báo trước về thảm họa dân tộc là có thể nhìn thấy được? Thứ hai, những con muỗi thì làm sao đốt thủng da voi? Kể cả “đại bàng già (ám chỉ Mỹ, Ấn Độ…) thì cũng chưa bao giờ làm gì được voi. Tại sao không chịu hiểu cái nguyên lý đơn sơ mà thâm độc, tàn bạo ấy? Đừng có mong gương vỡ lại lành vì đó là một trong những biến chứng đau khổ và xuẩn hại nhất của phép biện chứng. Thứ ba, tác giả Long Tao (tao là rồng đây) cho rằng sự cứng rắn của Hoa Kỳ (một trong những “đại bàng già”) chỉ là trò lừa phỉnh (nhằm đánh nhụt ý chí của mọi sự phản kháng) và ngụ ý (ngu ý?) rất chắc chắn rằng do Trường Sa có 4 sân bay trong khi TQ chẳng có cái nào là điều không thể chấp nhận. Đây là cái cốt lõi (core) của lợi ích cốt lõi của mọi ý đồ bành trướng giúp chúng ta nhận chân ra rằng một khi TQ muốn cái họ chưa có thì chẳng chóng hay chầy, họ sẽ quyết làm cho bằng được, theo chỉ dẫn mục đích biện minh cho phương tiện.
Nguy cơ không những rất thật mà lại còn rất gần. Cần nhắc lại lịch sử một chút để ý thức rõ về sự tráo trở của chiến tranh, sự khó lường của chính trị thông qua chiến tranh: Ngày 7.12.1941, tại Washington, các quan chức Nhật Bản trao huy chương hòa bình và hữu nghị cho phía Mỹ đồng thời với việc tấn công Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) (!) Đó là một trong những sự bịp bợm lớn nhất của lịch sử ngoại giao thế giới. Hoa Kỳ đau đến mức 4 năm sau, họ đã gắn những huy chương ấy lên hai quả bom để thả xuốngHiroshimavà Nagazaki (!). Ai bảo đảm rằng TQ sẽ không chơi lại cái trò tháu cáy ấy? Những “hữu nghị” và “kiên trì” đang giống như khói sóng tung lên bởi những đợt sóng ngầm cực lớn. Nếu không tỉnh táo nhìn thấy sóng ngầm mà chỉ lo hớp hồn theo bọt biển (Lý Chánh Trung, Sóng ngầm và bọt biển) thì e rằng khi hiểu ra đã là quá muộn….
Vấn đề bây giờ là ở chỗ quỹ thời gian chỉ còn rất ít. Những động thái về phát triển nội lực cần phải được tiến hành song song với sự vững chắc, an toàn ngoại giao. Sự nửa vời của mọi mối quan hệ là đầu mối tất nhiên của thất bại và tai họa. Cơ hội tốt của kẻ thù luôn đồng nghĩa với sự không thể tha thứ cho mọi tính toan u mê, xuẩn ngốc của tất cả chúng ta. Muỗi phải mừng vui vì sinh nhật của voi cho dù chỉ một tháng trước đó voi chẳng thèm biết là muỗi cũng có ngày sinh nhật! Chẳng lẽ đó không là một lời cảnh báo hay sao? Hãy nhớ rằng từ năm 1959 đến 1969, chưa bao giờ Chủ tịch Hồ Chí Minh mừng quốc khánh TQ. Cách đây hơn nửa thế kỷ, Hồ Chủ tịch nhìn thấy rõ mọi sự đen tối của mưu đồ, tại sao chúng ta không học theo tấm gương đạo đức và tư tưởng của Người? Không có gì cay đắng và khủng khiếp hơn khi TQ biến “thời cơ tốt” của nó thành hiện thực, trong khi chúng ta cứ chờ – mong con voi (con vật lớn nhất của hành tinh – sự ngạo mạn tột cùng về sức mạnh của TQ) thương xót cho số phận của muỗi! Tất nhiên, ViệtNamchưa bao giờ là muỗi và TQ cũng đã chưa bao giờ – và không bao giờ có thể là voi. Gò Đống Đa hình như đang chứa trong lòng nó hàng vạn xác voi giấy ngu xuẩn, ngông cuồng?
Huế, 1.10.2011.
H.V.T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN

No comments:

Post a Comment