Vũ Cao Đàm - Đọc bài
“Stalin là người đã làm cho Liên Xô tan rã” của Peter Rutland và Philip
Pomper do Phạm Nguyên Trường dịch đăng trên Bauxite Việt Nam, tôi sực
nhớ đến một cuốn sách rất thú vị, được xuất bản ngay sau ngày nổ ra cuộc
Cách mạng Tháng Mười với tiêu đề “Mười ngày rung chuyển thế giới” của
John Reed, một nhà nghiên cứu xã hội học người Mỹ,
người đã có mặt trong những ngày bão táp của Cách mạng Tháng Mười. Cuốn sách được dịch ra tiếng Việt từ năm 1960 và được tái bản năm 1977.
người đã có mặt trong những ngày bão táp của Cách mạng Tháng Mười. Cuốn sách được dịch ra tiếng Việt từ năm 1960 và được tái bản năm 1977.
Điều
đặc biệt gây ấn tượng với tôi, là trong cuốn sách đó đã trích dẫn những
văn kiện quan trọng cảnh báo Lênin về sự tan rã của Nhà nước Xô-viết,
và họ đã dự báo, sự tan rã đó được manh nha ngay từ trong mô hình tổ
chức Nhà nước của Lênin: Ngay từ những ngày đầu tiên ngay sau khi Cách
mạng Tháng Mười Nga thành công, hàng loạt nhà lãnh đạo của các đảng cộng
sản đã phê phán đường lối của Lênin và dự báo sự sụp đổ của Nhà nước
Xô-viết. Chẳng hạn, các Ủy viên Hội đồng Dân ủy của Lenin như Noguin,
Rưkov, Miliutin, Teodorovitch, Shliavnikov đã ra văn bản tuyên bố:
Một bức tượng Lenin bị kéo sập tại Nga sau khi
chế độ Xô Viết tan rã. Ảnh: cornell.edu
“Chúng
tôi tán thành một chính phủ xã hội gồm mọi đảng phái xã hội. Chúng tôi
cho rằng chỉ có một chính phủ như vậy mới có thể củng cố được những
thành quả to lớn do giai cấp công nhân và quân đội cách mạng giành được
trong những ngày tháng 11 vừa qua. Ngoài chính sách đó ra, chúng tôi chỉ
nhìn thấy có một khả năng, là duy trì một chính phủ hoàn toàn
bolshevitch bằng chính sách khủng bố chính trị. Hội đồng Dân ủy đã đi
theo con đường đó. Chúng tôi không thể và cũng không muốn đi theo họ.
Chúng tôi nghĩ rằng con đường đó sẽ dẫn tới sự loại trừ ra khỏi sinh
hoạt chính trị những tổ chức vô sản lớn, thiết lập một chế độ vô trách
nhiệm và đưa cách mạng và nước nhà tới chỗ bị tiêu diệt. Tự thấy không
thể chịu trách nhiệm về một chính sách như vậy, chúng tôi xin từ chức Ủy
viên nhân dân trước Ủy ban Xô-viết toàn Nga” [[1]].
Đồng thời, Kameniev, Rưkov, Miliutin, Zinoviev và Noguin đã có thư xin rút khỏi Ban chấp hành Trung ương Đảng [[2]]:
“Chúng
tôi nghĩ rằng, thành lập một chính phủ như vậy (gồm tất cả các đảng xã
hội) là cần thiết để tránh một cuộc đổ máu mới, tránh nạn đói đe doạ…
Chúng tôi không thể nào chấp thuận chính sách tai hại của Trung ương,
chính sách chống lại ý nguyện của đại đa số giai cấp vô sản và binh
lính, là những người mong muốn hòa bình giữa các nhóm khác nhau của nền
dân chủ, và không muốn có đổ máu nữa. Bởi vậy, chúng tôi từ bỏ chức vụ
Ủy viên Trung ương để được quyền nói ý kiến của chúng tôi với quần chúng
công nông và binh lính… Chúng tôi rời Ban chấp hành Trung ương giữa lúc
thắng lợi, giữa lúc đảng của chúng tôi lên nắm chính quyền, bởi vì
chúng tôi không thể chịu đựng được lâu hơn nữa và đứng nhìn chính sách
của những người lãnh đạo trong Ban chấp hành Trung ương dẫn chúng tôi
đến chỗ mất những thành quả của cách mạng và dẫn đến chỗ tiêu diệt giai
cấp vô sản”.
Sau
này (1935), Trosky cũng đã dự báo sự sụp đổ của Nhà nước Xô-viết của
Stalin. Ông viết: “Những người Leninist đã không thể bảo vệ chế độ
Xô-viết khỏi tan rã và rơi vào chế độ quân chủ”. Và “Sự sụp đổ của chủ
nghĩa Stalin là điều có thể đoán trước được và nó sẽ là sự trừng phạt
đích đáng cho hàng loạt tội ác chống lại giai cấp công nhân thế giới
[[3]].
Rosa
Luxemburg, một nhà lý luận Marxist, nhà triết học xã hội người Đức gốc
Ba Lan-Do Thái cũng có nhiều ý kiến về nền độc tài Xô-viết của Lênin
[[4]], trong đó gây tranh luận nhiều nhất là hai tác phẩm “Vấn đề tổ
chức của Đảng Xã hội Dân chủ Nga” (1904) và “Bàn về cách mạng Nga”
(1918).
Trong
bài này, bà mạnh dạn phê phán quan điểm sợ giới trí thức có ảnh hưởng
nguy hiểm tới phong trào vô sản và phê phán cách tiến hành “chế độ dân
chủ tập trung tàn nhẫn” là “chủ nghĩa tập trung cực đoan”, kết quả “Ủy
ban trung ương trở thành hạt nhân tích cực thật sự, còn tất cả các tổ
chức khác chẳng qua chỉ là công cụ chấp hành của trung ương mà thôi.”
Năm
1918, khi đang ở trong tù, bà viết bài “Bàn về cách mạng Nga”. Bản thảo
chưa hoàn tất này đưa ra những ý kiến mạnh mẽ phê bình Đảng Cộng sản
Bolshevich Nga, chủ yếu nói đảng này đã đối lập chuyên chính với dân
chủ, nhấn mạnh chuyên chính mà thủ tiêu dân chủ.
Bà
viết: chuyên chính vô sản là “chuyên chính của giai cấp chứ không phải
là chuyên chính của một đảng hoặc một tập đoàn. Đó là chuyên chính thực
hành dân chủ không hạn chế… tiến hành công khai với mức độ tối đa, được
quần chúng nhân dân tham gia một cách tích cực nhất và không bị ngăn
trở.” Bà luôn cho rằng bản chất của xã hội XHCN là ở chỗ đa số quần
chúng lao động không còn là quần chúng bị thống trị mà là người chủ toàn
bộ đời sống chính trị kinh tế của mình, làm chủ một cách có ý thức
trong sự tự do, tự quyết.
Về
dân chủ XHCN, Rosa Luxemburg bao giờ cũng liên hệ nó với khái niệm tự
do và dùng khái niệm ấy để giải thích. Trong “Bàn về cách mạng Nga”, bà
viết: “Tự do bị hạn chế thì đời sống công cộng của nhà nước sẽ khô khan,
nghèo nàn, công thức hóa, không có hiệu quả. Đó là do thủ tiêu dân chủ
mà bịt mất nguồn của mọi tài sản tinh thần và sự sôi nổi trong đời
sống”.
Bà
viết: “Cùng với sự áp chế đời sống chính trị của cả nước, đời sống
Xô-viết nhất định sẽ ngày một tê liệt. Không có bầu cử, thiếu vắng ngành
xuất bản không bị hạn chế và sự tự do hội họp… thì đời sống của bất cứ
tổ chức công cộng nào cũng dần dần bị tiêu diệt, trở thành đời sống
không có linh hồn, chỉ có tầng lớp quan liêu vẫn là nhân tố hoạt động
duy nhất”.
Bà
vạch rõ, phải cảnh giác với việc chuyên chính vô sản diễn biến thành
“sự thống trị của một tập đoàn nhỏ”, “chuyên chính của một nhóm nhà
chính trị”, “chuyên chính trên ý nghĩa thống trị của phái Jacobin”
Bà
cảnh báo: nếu cứ để tình trạng đó phát triển thì nhất định sẽ dẫn đến
“sự dã man hóa đời sống công cộng”, gây ra sự cưỡng chế, nỗi sợ hãi và
nạn tham nhũng, sự “suy đồi đạo đức”.
Rõ
ràng, sự sụp đổ của Nhà nước Xô-viết đã được cảnh báo và dựa trên nền
độc tài theo mô hình tổ chức Nhà nước của Lênin và càng được khoét sâu
thêm bởi sự dã man hóa đời sống công cộng của Stalin.
Lời
dẫn của bản dịch “Mười ngày rung chuyển thế giới” cũng cho biết, năm
1919 Lênin đã đọc John Reed một cách hứng thú và đã viết thư cổ vũ Nhà
xuất bản ở Mỹ và không có ý kiến gì bác bỏ những sự kiện về lời cảnh báo
của những nhà cách mạng cùng thời với ông.
No comments:
Post a Comment