Phạm Nguyên Trường - Báo chí phương Tây vừa có loạt bài với những lời dự đoán đầy đe dọa liên quan tới Trung Quốc.
Tờ
The Washington Times có mấy bài liền viết về sự gia tăng sức mạnh quân
sự của Trung Quốc. Bài đầu tiên trên tờ bào này có tên “Bắc Kinh gia
tăng kho vũ khí hạt nhân”.
Trung Quốc đang sản xuất hệ thống phòng chống
tên lửa, họ đã trang bị loại tên lửa mang nhiều đầu đạn hạt nhận và để
kho vũ khí chiến lược của mình trong những lô cốt nằm sâu dưới lòng đất,
đấy là lời của nhà báo Bill Gertz thuật lại từ bản báo cáo trình Quốc
hội hàng năm của Lầu năm góc.
Theo
bản báo cáo này thì có lẽ Trung Quốc đã có 75 tên lửa hành trình liên
lục địa (ICBM) có gắn đầu đạn hạt nhân (trong đó có những giàn tên lửa
di động do ô tô kéo với các loại tên lửa (ICBM-DF31 và DF-32 rất khó bị
phát hiện), và 120 tên lửa tầm trung. Cũng trong bản báo cáo này, lần
đầu tiên người ta nói rằng có nhiều khả năng là Trung Quốc đang nghiên
cứu chế tạo loại tên lửa (ICBM) thế hệ ba, đặt trên ô tô kéo, cũng là
loại tên lửa mang nhiều đầu đạn hạt nhân. Trung Quốc cũng đóng mới loại
tàu ngầm Jin-class được trang bị vũ khí hạt nhân, nhưng tên lửa giành
cho nó là loại JL-2, cải tiến từ DF-31, vẫn còn trong giai đoạn thử
nghiệm.
Theo bản báo cáo này thì ở
tỉnh Hubei, miền Bắc Trung Quốc có một tổ hợp ngầm chứa tên lửa và đầu
đạn hạt nhân, cũng như những hầm ngầm rất rộng. Chiều dài những đường
hầm này lên đến hơn 3 ngàn dặm và được đưa vào sử dụng từ đầu những năm
1950.
Nhà phân tích Richard Fisher
nói rằng theo bản báo cáo thì năm ngoái Trung Quốc đã sản xuất thêm được
25 tên lửa hành trình liên lục địa (ICBM). “Hệ thống tên lửa (ICBM)
đang được tăng cường và được bảo vệ kĩ lưỡng, lại sắp có thêm hệ thống
phòng chống tên lửa chắc chắn sẽ làm Mĩ cực kì lo lắng”, nhà phân tích
này nói thêm. Fisher cho rằng những lời tuyên bố không chính thức gần
đây của Trung Quốc về việc nước này không có ý định trang bị một lực hạt
nhân mạnh chỉ là thông tin giả mà thôi.
“Về
hệ thống phòng chống tên lửa thì bản báo cáo lần đầu tiên viết rằng
Trung Quốc đang sửa soạn một “cái ô” chắn trên toàn quốc, bao gồm những
phương tiện chống tên lửa có thể phá hủy tên lửa và những máy móc trên
không khác ở tầm cao 50 dặm”, tờ báo này viết như thế. Cũng theo bản báo
cáo, Trung Quốc đang nghiên cứu vũ khí chống vệ tinh, nhằm ngăn chặn
đối thủ trong tương lai sử dụng vũ khí đặt trên vũ trụ.
“Trung
Quốc sẽ mạnh hơn Lầu năm góc” đấy là kết luận được biên tập viên B. M.
Dekker đưa lên làm đầu đề bài báo trên tờ The Washington Times. “Cẩn
thận, Quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc đang hành quân”, ngay ở dòng
đầu ông ta đã cảnh báo như thế.
Tác
giả giải thích rằng bản báo cáo cho thấy mối đe dọa nghiêm trọng đối với
nền an ninh quốc gia của Mĩ. “Có thể chẳng bao lâu nữa bá quyền của
quân đội Mĩ sẽ phải rút lui trước sức mạnh của Quân Giải phóng nhân dân
Trung Quốc. Cán cân quyền lực ở châu Á đã thay đổi rồi”, bài báo viết
tiếp như thế.
Theo ý tác giả, Bắc
Kinh càng ngày càng có tham vọng đối với lãnh thổ của các nước khác và
coi tất cả biển Nam Trung Hoa là vùng nước lịch sử của mình. Trung Quốc
hiện đã có một đội quân đông nhất thế giới rồi, họ lại tìm cách trang bị
cho nó vũ khí hiện đại nữa. Nhiều chuyên gia cho rằng lực lượng hải
quân tầm xa của Trung Quốc là chỗ dựa cho việc tranh cướp các nguồn tài
nguyên. Bắc Kinh đang gia tăng kho vũ khí hạt nhân và tên lửa của mình
và chẳng bao lâu nữa họ có thể bắn trúng tất cả các mục tiêu của Mĩ và
NATO ở vùng Tây Thái Bình Dương. “Những người cộng sản luôn khẳng định
rằng lực lượng vũ trang của họ chỉ để phong thủ nhưng chính họ thì lại
chuẩn bị cho những cuộc chiến lớn”, tác giả bài báo viết như thế.
Nhưng
sự thâm hụt ngân sách và nợ công của chính quyền Obama đã làm cho khả
năng của Mĩ trong giai đoạn quyết định bị thu hẹp lại, tác giả cảnh báo.
Các nhà lãnh đạo thế giới cảm thấy rằng Mĩ đang trong tình trạnh suy
thoái và họ sợ sẽ ở trong đội thua. “Tất cả những điều đó càng làm Bắc
Kinh tự tin hơn”, tác giả bái báo nhận xét.
“Chế
tạo các máy bay chiến đấu ở Trung Quốc phụ thuộc vào các hệ thống của
Nga” là đầu đề bái báo thứ ba trên tờ The Washington Times. Phóng viên
Reuben F. Johnson từ Rio De Janero, dựa vào ý kiến của các chuyên gia
đang tham dự hội thảo quốc tế diễn ra ở thành phố này, thông báo rằng:
“Trung Quốc đã tiến một bước dài trong việc chế tạo tàu ngầm, nhưng
trong công nghiệp hàng không thì họ còn phụ thuộc vào know-how của Nga”.
Thiết
bị mang tên Jialong có vị trí đặc biệt trong hàng ngũ tàu ngầm của
Trung Quốc, hiện nay nó đã được công nhận là có khả năng lặn sâu nhất
thế giới. Tốc độ lặn của nó là 120 feet một phút. Đấy là dấu hiệu chứng
tỏ rằng Trung Quốc có hẳn một hạ tầng công nghệ và nền công nghiệp quân
sự đủ sức thúc đẩy việc sử dụng một cách hiệu quả nhất hạm đội ngầm, một
chuyên gia dấu tên của Brazil nhận xét như thế.
Nhưng
công nghiệp quân sự hàng không của Trung Quốc lại phụ thuộc vào một số
bộ phận quan trọng được cung cấp từ Nga, đặc biệt là động cơ phản lực
SalutAL-31FN hay RD-93, được sử dụng trong các loại máy bay J-10 và
JF-17/F-1 của Trung Quốc. Trung Quốc đang tìm cách tự sản xuất động cơ
máy bay, nhưng theo đánh giá của các chuyên gia thì phải ít nhất 5-10
năm nữa Trung Quốc mới xây dựng được cơ sở cho động cơ tiêm kích thế hệ
thứ V. Theo lời các quan chức Nga thì các nhà quân sự Trung Quốc muốn
mua một số lượng lớn động cơ hiện đại 117S. Động cơ này có lẽ đã được
lắp trên hai mẫu thử nghiệm máy bay tiêm kích mang tên Chengdu Machine
No. 2001, đấy cũng là J-20.
Trong
tình hình như thế, bài báo có tên “Nguy cơ thảm họa nợ nần đang treo
trên đầu Trung Quốc” trên tờ The Daily Beast là một tin mừng (đối với
phương Tây).
Nhà bình luận Gordon G.
Chang nghĩ là phó tổng thống Mĩ, cố gắng thuyết phục Bắc Kinh rằng không
có gì phải lo cho nền kinh tế Mĩ là ông Biden đã lựa chọn chiến lược
sai lầm. Đáng lẽ ra ngay từ đầu ông ta đã phải tấn công, tức là xua tan
những lo lắng của người Trung Quốc về những khoản nợ của họ và sau đó là
sự giảm nhiệt của nền kinh tế Trung Quốc.
Tác
giả này cho rằng trong nhiều năm qua Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đã tìm
cách che dấu những món nợ nần của họ để tránh sự chú ý và phê phán của
cộng đồng quốc tế. Theo các số liệu chính thức thì cuối năm 2010 các
khoản nợ của Trung Quốc chỉ chiếm 17% GDP. Nhưng hãng Dragonomics, một
hãng có uy tín, trụ sở tại Bắc Kinh, cho rằng nợ chiếm tới 89% GDP (tức
là ngang với Mĩ), trong khi nhiều nhà phân tích nói rằng phải chiếm tới
160% (hơn cả Hi Lạp).
Tác giả này
cho rằng có sự khác nhau như thế là do những khoản nơ “bị che đậy”: thí
dụ như của chính quyền địa phương và các ngân hàng quốc doanh. Có cả
những khoản nợ của chính quyền trung ương đầu tư cho các dự án của các
tỉnh và khu vực và những khoản bảo đảm của Bộ tài chính nhằm tài trợ cho
lương thực..v.v.. “Nhằm giảm gánh nặng nợ nần, các nhà kĩ trị Trung
Quốc đã lựa chọn chiến lược nhằm chặn đứng đà tăng trưởng trong vòng 10
năm tới”, tác giả nói như thế.
Theo ý
ông Chang, nợ là chương trình chống khủng hoảng năm 2008 mà ra. “Lãnh
đạo đất nước đã buộc các ngân hàng quốc gia cho các dự án không có sức
sống vay tiền”, tác giả viết như thế. Chang khẳng định rằng người ta đã
xây dựng các thành phố “ma”, thí dụ như thành phố Ordos ở Nội Mông, nơi
những tòa nhà và công sở mới trống không. “Về mặt hình thức thì các dự
án này tạo ra GDP, nhưng quá lãng phí”, tác giả viết.
Trong
nền kinh tế thị trường thì sẽ xảy ra khủng hoảng và sau những vụ phá
sản của những tay chơi yếu kém, nền kinh tế sẽ lấy lại sự thăng bằng.
“Nhưng lãnh đạo Trung Quốc không để xảy ra những vụ phá hoại mang tính
sáng tạo như thế”, tác giả viết. Hiện nay chính quyền trung ương cố tình
làm giảm lãi suất đầu tư và như vậy là giới hạn thu nhập của các công
dân và làm cho nền kinh tế rơi vào giai đoạn trì trệ. Theo tác giả, Bắc
Kinh đang mắc lại sai lầm của Tokyo hồi đầu những năm 1990.
Bắc
Kinh cần phải thay đổi đường lối một cách dứt khoát, nhưng tình hình
chính trị lại không thuận lợi, tác giả bài báo viết như thế. Quyền lực ở
nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đang chuyển vào tay thế hệ lãnh đạo
mới, các quan chức hiện nay hi vọng họ sẽ đẩy những vấn đề khó nuốt cho
những người kế nhiệm. “Trung Quốc vừa bước vào giai đoạn đi xuống kéo
dài”, tác giả kết luận như thế.
© Phạm Nguyên Trường
Nguồn: inopressa.ru
No comments:
Post a Comment