Nguyễn Văn Tuấn - Xin
lỗi các bạn vì cái tựa đề hơi xúc phạm đó, nhưng tôi có lí do. Vài câu
chuyện xảy ra gần đây cho chúng ta thấy một số quan chức Trung Quốc rất ư
là mất lịch sự, thô lỗ, láo xược, đến độ chỉ có thể nói là mất dạy. Bài
tản mạn này nhằm lí giải tại sao họ tỏ ra mất mất dạy như thế.
Tính
thô lỗ của các quan chức Trung Quốc hình như thể hiện ở các cấp. Chẳng
những thế, ngôn ngữ của họ rất thô và rất trực tiếp. Chẳng hạn như trong
hội nghị về an ninh biển Đông diễn ra ở Washington vừa qua, một học giả
Trung Quốc tên là Chu Hạo hỏi một diễn giả Việt Nam rằng có phải do có
Mĩ mà đoàn Việt Nam “mạnh miệng” hay không? Trước đó, một vài tướng lãnh
và bình luận gia Trung Quốc xuất hiện trên đài truyền hình hăm dọa “tát
Việt Nam”, “dạy Việt Nam” một bài học. Điều đáng ngạc nhiên là ngôn ngữ
họ dùng trên đài truyền hình cực kì thô lỗ, đến nỗi chúng ta ngạc nhiên
không hiểu mấy người này còn bao nhiêu tế bào trí tuệ nào trong đầu.
Nhưng
mới đây, ngay cả những người trong ngành ngoại giao, thậm chí cấp bộ
trưởng, mà cũng tỏ ra rất ư là thô lỗ. Chúng ta biết rằng Chính phủ Phi
Luật Tân cấm một quan chức ngoại giao Trung Quốc không được tham dự vào
những đàm phán về vấn đề biển Đông. Lí do chính phủ Phi đi đến quyết
định mạnh như thế là vì ông quan chức ngoại giao trên tỏ ra quá mất lịch
sự. Mới đây nhất, trong một cuộc họp báo ở Hàn Quốc, ông tướng họ Trần
của Trung Quốc dành ra gần 15 phút trong bài diễn văn của mình để… nói
xấu Mĩ. Giới báo chí Hàn Quốc và quốc tế ngỡ ngàng trước thái độ hằn học
và thiếu ngoại giao của kẻ mang hàm Bộ trưởng Quốc phòng của một nước
đông dân nhất thế giới tự xưng mình là trung tâm của vũ trụ!
Tất
cả những người tôi vừa đề cập đến đều có một mẫu số chung: người Trung
Quốc. Cái mẫu số chung thứ hai là họ có học, không phải những kẻ ngu
dốt. Có người giữ chức Bộ trưởng Quốc phòng. Có kẻ là quan chức ngoại
giao. Có người là bình luận gia. Còn những tên hăm dọa “dạy bài học” là
tướng lãnh. Câu hỏi đặt ra là tại sao họ lại mất lịch sự, thậm chí thô
lỗ như thế? Tôi nghĩ đến những nguyên nhân sau đây:
Lí do đầu tiên là mất dạy. Đối
với người Việt chúng ta (và có lẽ người Trung Hoa cũng thế), nếu một
đứa trẻ tỏ ra vô lễ với người chung quanh, chúng ta thường nói: đồ mất
dạy. Câu này hàm ý nói cha mẹ chúng không dạy con qui ước giao tiếp xã
hội, không dạy chúng những lẽ phải điều sai, nên chúng hành xử trái với
đạo đức xã hội. Cũng có thể cha mẹ chúng không biết điều sai lẽ phải.
Nhưng nói chung, thô lỗ xuất phát từ sự mất dạy. Các quan chức Trung
Quốc có cha mẹ là chính quyền và Đảng cộng sản TQ, vì thế “mất dạy” ở
đây có thể là họ không được đảng và nhà nước TQ dạy dỗ cách hành xử với
đời, nhưng cũng có thể chính Nhà nước và Đảng cộng sản TQ cũng mất dạy.
Người thô lỗ thường cảm thấy cô lập với người chung quanh.
Người ta thường tỏ thái độ vô lễ và vô giáo dục trên internet, email,
hay trên điện thoại. Lí do đơn giản là người ta cảm thấy không có liên
hệ gì với người khác, nhất là trong thế giới mạng người ta nghĩ rằng có
thể hành xử như một kẻ vô danh. Những quan chức tỏ ra thô lỗ với Việt
Nam hiện nay là một dấu hiệu cho thấy họ và đất nước họ rất cô đơn. Thật
vậy, ngày nay chẳng ai còn có cảm tình với Trung Quốc. Từ Phi châu,
sang Mĩ châu, đến Âu châu, Úc châu, và Á châu, chẳng ai tin vào Trung
Quốc. Ai cũng thấy đây là một gã khổng lồ nói một đằng làm một nẻo.
Người ta khinh gã khổng lồ chuyên nói láo. Gã khổng lồ này thật sự rất
cô đơn, và những gì quan chức họ thể hiện chính là một triệu chứng của
hội chứng cô đơn đó.
Người thô lỗ muốn người khác cảm thấy đau khổ vì bản thân họ đau khổ.
Những kẻ thô lỗ với người khác bản thân họ có tính xấu. Đó là cái bệnh
và họ đau khổ với bệnh xấu tính. Họ muốn phóng thoát căn bệnh đó cho
người khác, bằng cách tỏ ra thô lỗ như là một cách giải tỏa tâm thần. Họ
đang đau khổ với sự bất công ở trong nước; họ đang đối đầu với những
cuộc nổi dậy ở trong nước; họ đang đau đầu với di sản Thiên An Môn. Nói
chung, Trung Quốc như là một gã khổng lồ đang đau khổ. Cách hành xử thô
lỗ và lưu manh của họ hiện nay chính là một cách giải tỏa nỗi đau đến
nước khác.
Người thô lỗ thường muốn tỏ ra mình mạnh khi nói điều thô lỗ.
Chúng ta đã thấy những kẻ lưu manh trong sân trường hay ngoài xã hội
(tiếng Anh hay gọi là bully). Đây là triết lí lưu manh. Kẻ thô lỗ muốn
hăm dọa và gây sợ hãi cho đối phương, với hi vọng đối phương sẽ qui phục
chúng. Do đó, những kẻ thô lỗ thường có cái vỏ bọc to tướng bên ngoài
nhưng trong người là một đứa bé. Đứa bé lúc nào cũng sợ hãi, thiếu tự
tin, nhưng chúng không dám để lộ ra những bản tính đó. Suy luận từ lí do
này, chúng ta có thể nói các quan chức, tướng lãnh Trung Quốc đã và
đang hăm dọa Việt Nam, chính họ là những kẻ yếu. Cái yếu hiển nhiên là
bộ não và tri thức. Vì thiếu tri thức, thiếu lí lẽ, nên ngữ vựng của họ
chỉ gói gọn trong những câu chữ đe dọa của kẻ du côn, và ý tưởng của họ
chỉ là đánh đấm chứ không phải lí luận. Có thể nói rằng những kẻ này là
thuộc nhóm mà tiếng Anh gọi là intellectually disable people – tức những
người bị tàn tật về tri thức.
Người thô lỗ muốn cái tôi của mình lớn hơn thực tế.
Nếu một người nổi tiếng vì tính thô lỗ như ông tướng bộ trưởng quốc
phòng Trung Quốc chẳng hạn, thì đó là dấu hiệu cho thấy ông đang muốn
xây dựng cho mình một “cái tôi” (ego). Vấn đề là khi họ cố tạo cái tôi
và hòa quyện nó với cá tính của họ, vấn đề trở nên một bệnh trạng. Thật
vậy, thô lỗ là một căn bệnh. Họ bệnh vì cảm thấy mình cô đơn, và chỉ có
cách họ liên lạc với người ngoài là bằng cách phóng đại cái tôi của mình
cho thật lớn. Những quan chức Trung Quốc đang lớn tiếng hăm dọa Việt
Nam chính là những kẻ bệnh hoạn.
Bệnh của những người thô lỗ có thể do bẩm sinh di truyền.
Thử xem qua những kẻ quen thói hống hách, du đãng, sát nhân, v.v. Khi
những kẻ du côn được hỏi tại sao họ hành hung người khác hay hành xử lưu
manh, họ nói vì thấy nạn nhân khóc, và thấy đó là một “thành quả” của
hành động lưu manh của mình. Suy ra từ tâm lí này, những kẻ đang lớn
tiếng hung hãn đe dọa Việt Nam sẽ hài lòng khi thấy chúng ta khiếp sợ
chúng. Đó cũng chính là cách hành xử “mềm nắn rắn buông” của chúng.
Lũ hậu duệ mất dạy, xấc láo của Khổng Tử
Nhưng
điều ngạc nhiên là dân tộc Trung Hoa có một nền văn minh lâu đời, một
nền văn học tuyệt vời. Với một cái gốc như thế, tại sao những người
Trung Hoa hiện tại tỏ ra vô giáo dục như thế. Thật ra, câu hỏi này có lẽ
không cần thiết, bởi vì trong các thế kỉ trước các vua chúa Trung Quốc
cũng đều tỏ ra cực kì vô lễ, xấc xược, và hỗn láo với vua chúa Việt Nam.
Thử đọc những trao đổi giữa họ và các vua chúa ta thì biết: vua chúa họ
dùng những ngôn ngữ rất ư là ngạo mạn, trịch thượng với hoàng đế nước
ta. Do đó, dù họ có một nền văn minh lâu đời, nhưng cách hành xử của họ
với ta đã có truyền thống… mất dạy. Chúng ta không nên ngạc nhiên khi
các quan chức Trung Quốc ngày nay ăn nói rất ư là là trịch thượng và xấc
láo với Việt Nam. Điều này chứng tỏ bản chất trịch thượng và mất dạy
của họ đã thấm vào máu, thành gien, và truyền từ đời này sang đời khác.
Nói tóm lại,
thói ăn nói thô lỗ, xấc láo và lưu manh của các quan chức Trung Quốc
(từ quan chức ngoại giao đến Bộ trưởng Quốc phòng) là biểu hiện của một
nền giáo dục xuống cấp và vô đạo đức. Được rèn luyện trong hệ thống đó
cùng với thừa hưởng gien trịch thượng và du côn của cha ông họ, họ trở
nên những kẻ đau khổ và cô đơn trên trường quốc tế. Hiểu được “căn bệnh”
đó, tôi thấy rất đồng ý với nhiều người có kinh nghiệm “mềm nắn rắn
buông” khi đương đầu với Trung Quốc, nhưng tôi muốn thêm rằng chúng ta
tỏ ra “rắn” cũng chưa đủ, mà phải tỏ ra tôn trọng dân mình. Nếu người
Việt không tôn trọng người Việt thì ai tôn trọng người Việt?
Nguyễn Văn Tuấn
Nguon: vietthuc.org
No comments:
Post a Comment