Bằng Phong Đặng văn Âu "...Đúng
thế! Người bi quan chẳng làm được điều gì! Chỉ biết trùm chăn chờ ngày
ra nghĩa địa! Tôi bèn noi theo lời dạy của Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ, bà
Eleanor Roosevelt: 'Thà thắp lên một ngọn đèn còn hơn ngồi đó mà nguyền
rủa bóng tối'..."
Thưa anh Nguyễn Thanh Giang,
Đọc
những bài tham luận chính trị của anh, đọc những kiến nghị gửi cơ quan
Đảng, Nhà Nước của anh, tôi đều nhận thấy chúng phản ảnh tấm lòng yêu
nước nhiệt tình của anh, vì lời lẽ rất thống thiết. Anh kiên trì, nhẫn
nại dù cho những kiến nghị của mình đều bị ném vào ... sọt rác.
Tôi
là người lính Miền Nam bị Miền Bắc đánh bại, vì biết chính sách bất
khoan dung của chủ nghĩa cộng sản, nên đành phải bỏ lại sau lưng quê
hương yêu dấu, bà mẹ già và vợ dại con thơ.
Suốt
những năm tháng lưu vong nơi Đất Khách, tuy có cuộc sống bình an, đầy
đủ các phương tiện vật chất, đã thành công dân Hoa Kỳ, nhưng lòng tôi cứ
đau đáu nỗi nước nỗi nhà. Tôi cũng thường xuyên đóng góp những nghĩ suy
của mình với niềm mong ước những người có trách nhiệm với xứ sở hãy cố
gắng làm cho dân giàu nước mạnh, dân chủ văn minh.
Nhiều
lúc tôi có cảm tưởng như mình là người lâm chứng bệnh mất quân bình tâm
trí, cứ đứng giữa sa mạc nói lải nhải một mình. Tự hỏi có phải tại vì
mình nói, mình viết những điều tào lao tứ đế nên các nhà lãnh đạo bỏ
ngoài tai? Hay tại vì tai của các nhà lãnh đạo bị ... điếc?
Tôi
cũng nhận thấy anh mang tâm trạng giống tôi. Nhưng nay có bác Lê Hồng
Hà khuyến khích, anh lại viết, mặc dù biết trước kiến nghị của mình rồi
cũng sẽ bị số phận... nằm vào thùng rác!
Năm
2004, tôi nghe ký giả Nguyễn Giang của đài BBC phỏng vấn một niên
trưởng trong Quân chủng Không Quân của tôi trước khi về nước, bằng câu
hỏi: "Theo sự mô tả của ông về thực trạng Đất nước thì ông bi quan hay
lạc quan?" Niên trưởng của tôi không một phút nghĩ ngợi, liền đáp ngay:
"Tôi lạc quan chứ! Bởi người bi quan thì làm được cái gì?". Nghe một
niên trưởng lớn hơn mình mười tuổi trả lời khẳng khái như vậy, tôi cảm
thấy thẹn trong lòng. Đúng thế! Người bi quan chẳng làm được điều gì!
Chỉ biết trùm chăn chờ ngày ra nghĩa địa! Tôi bèn noi theo lời dạy
của Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ, bà Eleanor Roosevelt: "Thà thắp lên một
ngọn đèn còn hơn ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối".
Tôi
đã đứng lên và đi thắp một ngọn đèn! Thời gian qua, dầu cạn dần, ngọn
đèn càng ngày càng leo lét! Niềm lạc quan cũng héo hắt theo! Trong nước
người đòi hỏi tự do dân chủ bị đàn áp, bị bỏ tù đã đành; ngay cả người
yêu nước phất ngọn cờ đỏ sao vàng lớn tiếng gào thét "Trường Sa, Hoàng
Sa là của Việt Nam" cũng bị Công An sắc phục hay không sắc phục đánh cho
tơi bời, nếu tôi vẫn ôm ấp niềm lạc quan thì chẳng hiểu có bị người đời
cười chê mình là kẻ lạc quan ... tếu? Còn nếu tôi bi quan thì có bị
trách cứ chẳng làm được việc gì? Tâm tư tôi rối bời, anh ạ!
Anh
em chúng ta sinh ra trong một thời đại thật khủng khiếp: người cầm
quyền mất khả năng biết xấu hổ! Con Người chỉ khác Con Vật ở chỗ có khả
năng biết xấu hổ! Nếu tôi nêu đích danh ai là kẻ đào tạo, sản sinh
ra đám cầm quyền mất khả năng biết xấu hổ thì ông anh tôi, Hùm Xám Đặng
văn Việt, sẽ phẫn nộ vì tôi trót đụng ... cái bàn thờ!
... trót đụng "cái bàn thờ"
Anh
Thanh Giang ơi! Làm sao dân tộc Việt Nam thoát khỏi nạn "Hán hóa" khi
mà các lão thành cách mạng quyết tử để dân tộc quyết sinh còn mang cái
"não trạng" Đặng văn Việt, một người anh hùng chống giặc Pháp có cha mẹ,
chú, bác bị tố khổ cho tới chết trong Cải Cách Ruộng Đất? Liệu bác Lê
Hồng Hà còn mang "não trạng Đặng văn Việt" hay không?
Hình
như cả nước Việt Nam đều mang tâm bệnh não trạng: Người cầm quyền thì
lợi dụng "cái bàn thờ"; người phản kháng đòi tự do dân chủ, đòi chủ
quyền quốc gia vẫn còn yêu "cái bàn thờ", giống như trò mèo vờn chuột
hay trò chơi cút bắt của đám trẻ con? Tôi thắc mắc điều đó là đúng hay
sai, hả anh Thanh Giang? Xin anh và quý vị trong nước nhận được email
này vui lòng dành một chút thì giờ phân tích rõ ngọn ngành giúp tôi hiểu
đôi chút được không?
Tôi là kẻ hữu
thần, tin có Trời, có Phật, có Ông Bà. Nhưng "Cái Bàn Thờ" đã phạm tội
ác với nhân dân Việt Nam mà mọi người cứ xì xụp vái lạy thì nước Việt
Nam mình sẽ không có lối ra. Nước Việt Nam mình tất yếu sẽ trở thành
Châu Quận của ... Ba Tầu. Mới đây nhận được bài thơ "Phương Án Vàng" của
Tiến sĩ Trần Nhơn ở Hà Nội, tôi đáp lại rằng Việt Nam đang mắc bệnh ung
thư (giặc nội xâm và giặc ngoại xâm) hoành hành mà đề nghị thay ông
Nguyễn Tấn Dũng bằng ông Trương Tấn Sang thì chẳng khác nào dùng dầu cù
là thoa bóp để chữa ung thư! Có lẽ cái nhận định của tôi khiến anh Trần
Nhơn không hài lòng, vì anh Trần Nhơn đã giữ thái độ im lặng! Tôi hy
vọng bức thư này của tôi không làm phật ý anh Thanh Giang vì đây chỉ là
cảm tưởng của một người trong trạng thái vừa bi quan vừa lạc quan! Mong
anh thông cảm.
Vài dòng mạo muội trao đổi cùng anh, hy vọng được nghe lời chỉ giáo của anh.
Thân kính,
Bằng Phong Đặng văn Âu
No comments:
Post a Comment