Nguyễn Gia Thưởng - “…rắp
tâm đè nén người ta, tham lấy của người ta, làm điều phi nghĩa… Mà còn
lấy câu nói phải để tế toái đi, có khác gì lấy gấm vóc phủ ngoài cái
cành khô hay tượng đất mà bảo người ta đây là thần thánh đấy…”
Văn
Công nước Tấn đem quân sang đánh nước Vệ. Giữa đường gặp một ông lão
đang bừa ruộng, cứ ngửng mặt lên trời cười khanh khách mãi. Văn Công cho
người đến mời lại, hỏi:
- Ngươi cười cái gì thế?
Ông lão thưa rằng:
- Tôi
cười người láng giềng của tôi. Anh ta đưa vợ đi chơi nhà bà con. Giữa
đường gặp người con gái hái dâu, anh ta thích quá lén vợ, rẽ xuống ruộng
dâu, nói chuyện với người con gái. Một chốc, ngoảnh lên xem vợ đi đến
đâu, thì thấy một anh chàng đang vẫy vợ anh ta đi. Ấy câu chuyện chỉ có
thế, tôi nghĩ mà tôi không nhịn cười được. Văn Công nghe nói, tự nhiện
tỉnh ngộ, kéo quân về. Về chưa đến nơi, thì thấy báo có giặc ngoài vào
xâm phạm trên mạn Bắc trong nước (Liệt Tử - Cổ Học Tinh Hoa)
Triệt hạ bọn phản động
Câu
chuyện của Văn Công trên đây giống hệt như chuyện của chính quyền Việt
Nam ngày nay. Nhà nước vận dụng hàng ngũ cả trăm anh CAM (Công An Mạng)
để truy lùng và tìm cách triệt hạ những trang mà họ cho là phản động,
phản bội “Tổ Quốc” Xã Hội Chủ Nghĩa. Họ ra sức gài mã độc vào các máy vi
tính ngõ hầu đánh cắp mật mã điện thư, mật mã trương mục (account) đê
đánh cắp tên miền (Domain name). Họ tìm đủ mọi mánh khoé để giết cho kỳ
được những kẻ mà cho họ cho là hại nước. Họ đem quân đi đánh những “kẻ
thù nguy hiểm”.
Họ cố tìm cách triệt
hạ uy tín của những tổ chức, của những nhà báo, của những cá nhân hòng
che đậy những bê bối, những thối tha của chế độ. Họ nghĩ rằng đánh cho
chúng mày chết để chúng mày không ngóc đầu lên nổi. Họ đang làm một công
việc của con dã tràng xe cát biển Đông. Họ cành đánh họ càng làm cho uy
tín của những nạn nhận trở nên mạnh mẽ hơn. Những ai được Nhà nước
chiếu cố thường là những người, những tổ chức dám nói lên sự thật của
tình trạng đất nước.
Khát vọng nói
lên sự thực bao giờ cũng mạnh hơn làn song đán áp. Khát vọng công lý
luôn luôn tiềm ẩn nơi con người. Chính quyền càng đán áp bao nhiêu thì
nạn nhân càng học hỏi được bấy nhiêu. Khát vọng này được chôn vùi kỹ
lưỡng chờ ngày bột phát.
Theo thông
tấn xã Tân Đường Nhân (NTD), ngày 26/5 vừa qua, tại Phúc Châu, tỉnh
Giang Tây, một nông dân tên là Tiễn Minh Kì đã đặt bom và cho nổ tại cao
ốc làm việc của rất nhiều cơ quan chính quyền sở tại. Con số thiệt hai
nhân mạng chưa rõ, nhưng thiêt hại về vật chất rất là nặng.
Anh
Tiễn Minh Kì đã đệ đơn khiếu nại từ hơn 10 năm nay về việc đền bù nhà
đất mà không có kết quả gì. Anh Tiễn viết chính các quan toà là cội
nguồn của tham nhũng. “Ngày nay, thường dân bị hà hiếp; ngày mai sẽ là
ngày tận diệt của những kẻ phạm pháp. Cuối cùng tôi sẽ hành động để tái
lập công lý».
Đây là hậu quả của sự
bất công trong việc xử lý tài sản của người dân của các chế độ toàn trị
như Trung Hoa và Việt Nam. Người dân đã bị dồn đến đường cùng nên không
còn lựa chọn nào khác. Họ quyết định tự huỷ bản thân và lôi kéo những
đối tượng đã gây nên bất công đi theo mình trên con đường tự huỷ.
Sự
kiện này cho thấy những nạn nhân không còn áp dụng phương thức đơn
phương tự thiêu nữa mà họ đã tiến xa hơn một bước trong hành động tuyệt
vọng. Họ cùng lôi kéo những thủ phạm gây nên sự khốn cùng của họ đi theo
họ vào con đường « một đi không trở về ».
Biển Đông dậy sóng
Cùng
ngày 26/5, tàu Bình Minh O2 của Việt Nam bị ba tàu hải giám Trung Quốc
cản trở, phá hoại trên thềm lục địa Việt Nam. Sự kiện này đã gây sôi nổi
trong báo giới trong và ngoài nước, và đã được binh luận sâu rộng.
Nhưng đây là hậu quả tất nhiên của thái độ phiên thuộc của đảng CSVN đối
với Trung Quốc.
Trong cuộc chiến
huynh đệ tương tàn khởi sự từ năm 1954 cho đến 1975, đảng CSVN đã hoàn
toàn phụ thuộc vào sự chỉ đạo của đảng CS Trung Quốc. Ngay cả chiến
thắng Điện Biên Phủ cũng là công trạng của Trung Hoa. Thảm hoạ Cải Cách
Ruộng Đất cũng do cố vấn Trung Hoa chỉ đạo. Đảng CSVN áp dụng mù quang
và một cách máy móc tất cả những phương pháp « cách mạng » của Trung
Hoa.
Cuộc chiến năm 1979 ở biên giới
Việt Trung, tại Cao Bằng Lạng Sơn, là lời cảnh cáo đe nẹt đảng CSVN phải
tuân thủ những lời hứa cắt đất nhượng biển cho Trung Quốc.
Qua
Hiệp ước biên giới năm 1999, Trung Hoa đã ép đảng Cộng sản Việt Nam
nhượng cho Trung Quốc 700 cây số vuông đất biên giới, trong đó có hai kỳ
tích quan trọng của Việt Nam là ải Nam Quan và thác Bản Giốc.
Đây
là món nợ mà đảng CSVN đã dại đột chuốc lấy trong cái công cuộc gọi là
thống nhất đất nước trong bao lực với bao nhiêu hy sinh.
Ngày
7/5/2009, Trung Quốc đơn phương tuyên bố chủ quyền đường lưỡi bò trên
Biển Đông, bao gồm các đảo, đá nằm trên toàn bộ vùng biển này. Chính
quyền Việt Nam cũng chỉ phản ứng lấy lệ, không dám lên án mạnh mẽ và
quyết liệt chủ quyền của mình trên những lãnh hải này.
Tương lai nước Việt đen tối
Chính
quyền Việt Nam đang mải mê ra sức đàn áp những tiếng nói yêu nước và
xem việc phá huỷ và đánh cướp những trang mạng là một thành tích vẻ
vang. Họ cố tìm đối tượng để tạo sự hận thù để đánh lạc hướng dư luận.
Họ đã « rắp tâm đè nén người ta, tham lấy của người ta, làm điều phi
nghĩa… Mà còn lấy câu nói phải để tế toái đi, có khác gì lấy gấm vóc phủ
ngoài cái cành khô hay tượng đất mà bảo người ta đây là thần thánh
đấy » (Cổ Học Tinh Hoa).
Sự kiện tàu Bình Minh 02 bị sách nhiễu chỉ là hậu quả của chính sách quá sức thân thiện đến độ quỵ luỵ của đảng CSVN.
Tiến
trình xâm thực của Trung Quốc đã được đảng CSVN vô tình âm thầm hỗ trợ.
Mặc dù thâm tâm của Bộ Chính Trị đảng CSVN không ưa gì chính sách bành
trướng của Trung Quốc, họ bị há miệng mắc quai. Chỉ cần nhìn vào quốc kỳ
của nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, thiên hạ cũng đoán ra được
thân phận công hầu của đảng CSVN. Cũng một nền đỏ, cũng cái sao vang
(đỉnh cao trí tuệ), chỉ cần thêm một con sao nhỏ thứ năm trên lá cờ
Trung Quốc là Việt Nam bị xoá tên trên bản đồ thế giới.
Đảng
CSVN đã đem nhiểu hệ luy không mấy tốt đẹp đến cho nước Việt Nam. Lòng
háo hức đánh đuổi thực dân và ước vọng thống nhất đất nước đã khiến cho
đảng CSVN quên đi sự toàn vẹn lãnh thổ của cha ông. Họ những tưởng đánh
lừa được anh ba Trung Quốc, nhưng họ đã tự đưa đầu vào thòng lọng của
anh ba.
Việc khai thác Bauxit ở Tây
Nguyên đã chứng tỏ sức ép của Trung Quốc đối với chính quyền và đảng
CSVN. Kinh tế của Việt Nam hầu như lệ thuộc vào Trung Quốc. Gian hàng
Việt Nam tại triển lãm quốc tế Thượng Hải năm 2010 tràn ngập hàng hoá
của Trung Hoa. Văn hoá và nghệ thuật của Việt Nam chỉ thu vỏn vẹn vào
kiên trúc tre và mấy món thủ công nghệ.
Đại
lễ Thăng Long 1000 năm cũng tràn ngập văn hoá Trung Hoa. Từ đạo diễn
phim ảnh cho đến lồng đèn treo trên các đường phố, tất cả đều mang bản
sắc của Trung Hoa cả. Tinh thần Đinh Bộ Lĩnh rõ ràng đã “vui thú điền
viên” rồi.
Quốc tế rất muốn ủng hộ
Việt Nam nhưng đảng CSVN đã cầm cố tương lai của dân tộc Việt Nam. Bao
lâu đảng CSVN còn tồn tại thì bấy lâu Việt Nam sẽ tiếp tục sẽ phải chịu
nhục và nguy cơ tan biến vào văn hoá Đại Hán tiếp tục đè nặng lên trên
đất nước và con người Việt Nam.
Nguyễn Gia Thưởng
http://www.ethongluan.org/index.php?option=com_content&view=article&id=189:trc-khi-anh-ngi-phi-bit-gi-minh-nguyn-gia-thng
No comments:
Post a Comment