Mất dép...
Blog Hiệu Minh - Nhớ
thời tem phiếu, cánh đàn ông được phân phối vải, giầy dép và đôi khi cả
áo may ô. Ai không được may ô thì đành ở trần. Mới có câu than rằng “Bắt cởi trần phải cởi trần, cho may ô mới được phần may ô”.
Thời
đó, chẳng ai định hướng thế nào là yêu nước vì sự “phân phối” đặc biệt
này khá công bằng, từ cấp trên xuống dân thường, từ người mặc áo đến
người cởi trần, chẳng ai tự hỏi mình yêu nước như thế nào và bằng cách
nào.
Mở cửa giầu có hơn, chẳng còn ai
nhớ đến câu ca đau đớn một thời. Yêu nước cũng khác xưa, có nhiều kiểu,
nhiều sắc thái, và nhiều cung bậc khác nhau. Người giầu, kẻ nghèo,
người quyền cao chức trọng và kẻ hành khất đều có lý khi nói về lòng yêu
tổ quốc của mình.
Qua mấy vụ “tụ
tập” gần đây sau sự kiện tầu Trung Quốc cắt cáp tầu Bình Minh, rồi
Viking, người hàng xóm đã lộ rõ ý đồ, cũng thấy cách biểu lộ tình yêu tổ
quốc VN khá thú vị.
Tổng Cua tạm chia thành vài nhóm các kiểu yêu nước. Mời các bác thêm vào và nhớ cho một lời bàn/khuyên để tìm lối ra.
Vô tâm và thờ ơ.
Có người chả biết Hoàng Sa hay Trường Sa ở đâu nên chỉ ngồi nhâm nhi
cốc bia và xem cảnh biểu tình trên phố. Một quan hàng tỉnh còn nói đó là
bãi chim ỉa. Ra đường phải có lợi mới ra, chẳng ai đi biểu tình vì cái
đảo chim ỉa.
Lời bàn: Cần tuyên
truyền về biển đảo tốt hơn, thông tin minh bạch hơn, không được hạn chế
báo chí chỉ vì tình hữu hảo, kể cả chuyện tầu lạ đâm thuyền quen, dã tâm
của…bạn. Quan trên im thì dân đen có gì để phát biểu.
Tự diễn biến. Có người “quyết tâm” ngồi nhà, không ra đường vì sợ “trời nắng gắt”, yếu không ra gió.
Lời bàn: “Dân
chủ cơ sở” không chỉ nói trên bục mà cần thực thi ngoài đời. Thiếu dân
chủ, sự sợ hãi sẽ thui chột sức sáng tạo, sức mạnh và lòng yêu nước.
Ảo và từ xa.
Người xa tổ quốc đứng ngồi không yên mà chả làm được gì. Có bạn giấu cờ
trong ba lô, đến trước cửa sứ quán Trung Quốc ở nước nọ, thấy chẳng có
ai. Đứng “căm thù mấy phút trong lòng” rồi ra về, anh tự xấu hổ với bà
con trong nước đang xuống đường rầm rầm.
Lời bàn: Người
Việt, cho dù ở phương trời nào, nếu thấy biển Đông có sóng lớn thì rất
đoàn kết. Đó là sức mạnh dân tộc cần được “trải thảm đỏ”.
“Truyền thống”.
Có người đi vận động bà con đừng nghe theo bọn phản động xúi bẩy, diễn
biến hòa bình. Đi là mắc mưu địch. Nên theo “cách mà dân ta yêu nước
cách đây 50 năm”.
Hội phụ nữ tham gia
vào nhiều việc xã hội rất được việc, từ quyên tiền ủng hộ, rồi ma chay,
cưới xin, kể cả hòa giải những đôi vợ chồng đánh chửi nhau. Họ tham gia
vào việc quốc gia trọng đại.
Các bà
một số nơi khuyên răn “Các em đừng đi biểu tình chống Trung Quốc, vì
chuyện đó của nhà nước lo. Mấy em về đi. Biểu tình thì phải do nhà nước
tổ chức chứ”.
Thời Ba Lan rối loạn,
Quốc hội bầu ra chính phủ không phải Cộng sản, hội Phụ nữ liền mang thư
đến sứ quán Ba Lan ở Hà Nội để phản đối “bọn phản động đã cướp chính
quyền”. Tiếc thay, vị đại sứ (cũng là đảng viên ĐCS) lại nói, đây là sự
lựa chọn của nhân dân Ba Lan, cần tôn trọng quyết định của số đông. Xin
cảm ơn tấm lòng của các quí bà.
Lời
bàn: Nhìn vào cách các bà các cô hướng dẫn các đấng nam nhi Việt Nam mấy
hôm trước, người phương Bắc rất mừng. Nếu các chàng không tòng quân cứu
nước thì chả cần gửi tầu chiến máy bay đi đánh nhau làm gì. Tư duy lỗi
thời cần phải thay đổi. Và cũng đừng nghe ông anh “Em nên theo Mác Lê,
còn anh thề ôm đảo”.
Đảng còn thì mình còn.
Có người biểu hiện tình yêu đất nước, trung thành tuyệt đối với Đảng,
bằng cách chặn đoàn biểu tình, chia năm xẻ bẩy đám đông, khóa tay và cho
lên xe bịt bùng đưa về đồn công an. Làm như thế mới giữ được tình hữu
nghị và CNXH.
Lời bàn: Quyền
lợi dân tộc hay đảng, ai “nằm trên”. Hơn nữa, những người đang mưu kế
tấn công Việt Nam từ mọi hướng hẳn phải hả hê. Dân Việt ta tự bắt giam
nhau thì cần gì phải ra tay.
Trong bối rối.
Các vị lãnh đạo đang đắn đo trước sự lựa chọn: lên tiếng hay không lên
tiếng dù đã mấy tuần trôi qua. Tình yêu đất nước của họ ở tầm khác, có
lẽ đang trong bối rối giữa 16 chữ vàng, bốn tốt và hệ tư tưởng.
Lời bàn:
Đồn rằng các vị ấy đang đọc sách binh pháp Tôn Tử mà các bậc tiền nhân
đã thuộc lòng khi đối nhân xử thế với người phương Bắc, trong đó có câu
nổi tiếng “故曰:知彼知己,百戰不殆;不知彼而知己,一勝一負;不知彼,不知己,每戰必敗 (“Tri bỉ tri kỷ, bách
chiến bất đãi; bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ; bất tri bỉ,
bất tri kỷ, mỗi chiến tất bại”- Biết người biết ta, trăm trận không
nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua;
không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại.”. Sợ nhất là không
biết người, không biết ta.
Xuống đường.
Nhưng cũng không ít người, vì sợ “bạn” không hiểu hết tình yêu biển đảo
của dân Việt Nam như thế nào, đã xuống đường biểu lộ lòng yêu nước, cho
dù bị nhắc nhở, bị cảnh cáo, bị câu lưu và kể cả bị bắt.
Lời bàn: Hãy để dân biểu thị lòng yêu nước một cách tự do. Giặc không sợ vũ khí tối tân mà chúng sợ…lòng dân.
Cởi trần và mất dép.
Thú vị nhất là hai tấm ảnh do dân blog chộp được. Một thanh niên còm
nhom, lột trần, bị mấy anh lực lưỡng khiêng đi như con lợn.
Một
ảnh khác chụp một người tên là Phan Nguyên. Anh thừa nhận “bị bắt như
con vật trong thế kỷ 21″. Một người đàn ông mặc thường phục,
đầu đội mũ bảo hiểm, vác cả người anh lên rồi chạy qua đường. Anh
Nguyên một chân đi dép, chân kia để trần.
Lời bàn: Đôi khi yêu nước cũng phải cởi trần và mất dép. Sự dấn thân bao giờ cũng cần trong cả thời bình và thời chiến.
Và
lời kết. Nhớ câu ca cách đây 40 năm “Bắt cởi trần phải cởi trần…”. Chả
lẽ lại áp dụng tư duy “bao cấp” cho cả lòng yêu nước. Nếu đúng như vậy,
không cần động binh, kẻ thù vẫn thắng. Quốc gia ấy tự diễn và tự…biến.
HM. 16-06-2011.
Nguồn: Blog Hiệu Minh
No comments:
Post a Comment