Tuesday, April 30, 2013

BA MƯƠI TÁM NĂM. MỘT CÂU HỎI



Vũ Bất Khuất
Tôi không biết mình điên rồ hay dũng cảm?
Khi vẫn còn hơi thở đến hôm nay.
Ba mươi tám năm trong đất nước đọa đày.
Còn tai mắt trước những trái tai gai mắt,

Đất nước tôi, đồng bào tôi không biết khóc,
Nhưng lệ thì tuôn mãi nghĩa là sao ?
Vẫn non sông, vẫn ngần ấy đồng bào.
Mà trái tim thì ngăn chia mấy lối,
Ngày gặp nhau mà chửi nhau như chó đói,
Ngày gặp mặt nhau mà đày đọa lòng nhau.
Thằng vênh vênh khuôn mặt giọng ầm ào.
Kẻ cúi mặt nhục thế nào không biết,
Cứ như thế trải dài trên đất nước,
Hồn lai căng bởi những thứ gì đâu.
Cứ i ô những giọng nói phương nào.
Sự hèn hạ làm đôi người cuối mặt,
Rơi nước mắt mà sao không dám khóc,
Tấm bia buồn lặng lẽ dưới trời không.
Lạc lõng nỗi buồn đi giữa phố phường đông.
Màu cờ đỏ sôi bầm màu uất hận,
Gần xuống lỗ còn chưa nguôi giận,
Giận mình hèn không sờ nổi chuôi gươm.
Để giờ này tan nát một quê hương.
Tôi đang sống hay là tôi đang chết
Vũ Bất Khuất

No comments:

Post a Comment