Nguyễn đình Thắng - Nhân ngày Tự Do Báo Chí 3 tháng 5 vừa qua, Tổng Thống Obama nêu trường hợp của Blogger Điếu Cày để báo động tình trạng đàn áp tự do báo chí và kêu gọi các chính quyền tôn trọng quyền tự do này.
“Chúng
ta không được quên những người… như Blogger Điếu Cày, mà việc bắt bớ
năm 2008 trùng với cuộc trấn áp hàng loạt nhắm vào nền báo chí công dân ở
Việt Nam”, TT Obama nói.
Chúng
ta hoan hỉ về sự kiện này vì nó biểu lộ mối quan tâm của Hoa Kỳ không
những đối với cá nhân Blogger Điếu Cày mà đối với chính sách bóp nghẹt
tự do báo chí ở Việt Nam nói chung. Quả vậy, TT Obama nhắc đến Việt Nam
như một trong các trường hợp nổi bật về vi phạm tự do báo chí trên thế
giới, đồng hạng với các quốc gia Syria, Eritrea, Ecuador, Belarus, và
Cuba.
Nếu
chúng ta hiểu rằng mỗi bài phát biểu của Tổng Thống Hoa Kỳ đều có sự
tham khảo, góp ý của nhiều cơ quan, phải qua nhiều vòng duyệt và chuẩn
bởi nhiều giới chức hữu trách về chính sách, thì việc chọn Blogger Điếu
Cày và Việt Nam làm điểm nhấn cho lời phát biểu không phải là một quyết
định bâng quơ mà nó thể hiện sự đồng tâm trong nội bộ Hành Pháp Obama.
Đây
là một bước ngoặt đáng kể về chính sách và mỗi người ký thỉnh nguyện
thư đều có thể tự tin rằng mình đã góp phần cho thành quả ấy.
Tôi biết chắc điều này vì hai lẽ.
Thứ
nhất, cách đây hơn hai năm, ngày 21 tháng Giêng năm 2010, khi Bà Ngoại
Trưởng Hillary Clinton tuyên bố chính sách của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ về
tự do internet, thì Việt Nam không thuộc các quốc gia mà Bộ Ngoại Giao
đặc biệt quan tâm. Khi tôi hỏi về các bloggers bị bắt bớ và xử tù ở Việt
Nam, Bà Ngoại Trưởng không biết, không chuẩn bị nên trả lời loanh
quanh.
Điều
này cho thấy rằng các thuộc cấp hữu trách đã không đặt nặng cuộc đàn áp
các Bloggers đang diễn ra ở Việt Nam trong các bản phúc trình gởi cho
Bà; Việt Nam đã không nằm trong trọng tâm về nhân quyền trong chính sách
đối ngoại của Hoa Kỳ.
Nhờ
những cuộc vận động hậu trường liên tục của một số tổ chức, Bộ Ngoại
Giao Hoa Kỳ bắt đầu quan tâm hơn về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam,
nhưng chính sách của họ vẫn rất dè dặt. Nhóm chủ trương nhân nhượng và
bao che cho Việt Nam có vẻ mạnh thế hơn các giới chức thực sự quan tâm
về nhân quyền.
Chính
bởi vậy chúng ta cần và đã lên tiếng trực tiếp với Toà Bạch Ốc qua một
chiến dịch thỉnh nguyện thư ồ ạt. Và chúng ta có thể kết luận, tiếng nói
của chúng ta đã đến tai Tổng Thống Hoa Kỳ và đã tạo được sự quan tâm
của cả Hành Pháp.
Lý do thứ hai để khẳng định điều này là: Nội dung thỉnh nguyện thư gởi TT Obama nêu đích danh Blogger Điếu Cày.
Với sự tự tin về thành quả đạt được này, tập thể người Việt ở Hoa Kỳ cần đẩy xa hơn nữa nỗ lực đòi hỏi nhân quyền cho Việt Nam.
Tôi đã viết loạt bài hướng dẫn để chúng ta từng bước một thực hiện điều này (trên machsong.org)
Các link liên quan:
http://gcepbd.ning.com/profiles/blogs/hillary-rodham-clintons
http://iipdigital.usembassy.gov/st/english/texttrans/2012/05/201205035037.html#axzz1uEmHUVbJ
(Tác giả gửi đăng)
No comments:
Post a Comment