Bùi Tín (VOA) - Việt
Nam là một quốc gia độc lập đang đứng trước một hiểm họa đe dọa đến sự
tồn vong của đất nước. Thế lực bành trướng phương Bắc công khai thể hiện
ý đồ bành trướng bằng những hành động ngang ngược liên tiếp gây hấn
trong vùng lãnh hải của ta.
Nhân
dân ta đã lập tức trả lời bằng những cuộc biểu tình và tuần hành giữa
thủ đô Hà Nội, thành phố Sài Gòn và nhiều thành phố khác, với những khẩu
hiệu yêu nước vang động, khẳng định quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là
thuộc Tổ quốc Việt Nam, đòi phía Trung Quốc phải chấm dứt ngay mọi hành
động gây hấn.
Trong
khi đó chính quyền do đảng cộng sản độc quyền nắm giữ chơi trò 2 mặt,
vừa để cho các cuộc tuần hành diễn ra trước Sứ quán và Tòa lãnh sự Trung
Quốc, vừa hạn chế, kiểm soát các cuộc biểu dương tinh thần yêu nước ấy
của nhân dân, vừa thanh minh với Bắc Kinh rằng đó chỉ là những cuộc tụ
tập nhỏ nhoi, không đáng kể, đã bị giải tán ngay; họ còn bắn tin rằng
Quân đội Nhân dân Việt Nam sẽ không can dự gì vào cuộc khủng hoảng ở
biển Đông và trông mong ở biện pháp dàn hòa, thương lượng.
Thái
độ nước đôi ấy thực chất chỉ nhằm che giấu đường lối thật sự của cơ
quan lãnh đạo cao nhất là Bộ Chính trị từ hai chục năm nay, đó là chủ
trương “nhất biên đảo”, nghĩa là dựa hẳn vào Trung Quốc do có chung một
chế độ chính trị – xã hội chủ nghĩa, độc đảng Cộng sản cầm quyền, thủ
tiêu quyền tự do của công dân. Đây là lập trường mà nguyên Bộ trưởng
ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch từng gọi là “đường lối Bắc thuộc mới” rất
nguy hiểm. Họ cho rằng đó là sự lựa chọn đúng đắn, thức thời, khôn
ngoan, duy nhất đúng.
Có
thể nói Bộ Chính trị hiện tại chỉ miễn cưỡng biểu lộ tinh thần chống
bành trướng để nhằm xoa dịu nỗi bất bình của quần chúng đang sục sôi
lòng yêu nước.
Nhân
dân ta giữa thời đại mới đã hiểu rõ lịch sử đất nước trong hơn nửa thế
kỷ qua sau một cuộc trải nghiệm khắt khe đầy đau thương, để rút ra những
bài học nhớ đời cho mình và cho hậu thế.
Bài
học thứ nhất là trong cuộc kháng chiến chống Pháp, đảng Cộng sản Đông
dương đã vờ vịt tự giải thể để che giấu ý đồ phục vụ Đệ Tam Quốc tế Cộng
sản, trương ra lá cờ yêu nước giành độc lập nhằm huy động lòng yêu nước
của toàn dân nhằm phục vụ cho các đồng chí Liên Xô quan thầy của họ.
Bài
học thứ hai là khi Hoa Kỳ và đồng minh tham chiến ở miền Nam Việt Nam
để ngăn chặn làn sóng đỏ tràn vào thế giới dân chủ thì đảng Cộng sản lại
giương cao lá cờ giải phóng dân tộc “chống đế quốc Mỹ xâm lược” để cổ
vũ thanh niên sinh Bắc tử Nam, đồng thời thực hiện Cương lĩnh cộng sản
diệt tư hữu ở miền Bắc theo đường lối của Mát-scơ-va.
Trong
cả 2 cuộc “kháng chiến” trên đây nhóm lãnh đạo cộng sản đã vin cớ chiến
tranh để huy động sính mạng, tài sản của toàn dân cho mục tiêu cộng sản
hóa của họ, đồng thời hạn chế triệt để quyền tự do tư tưởng, tư do lập
hội, tự do báo chí, tự do kinh doanh, tự do tôn giáo của toàn dân, biến
toàn dân thành những kẻ nô lệ mới của chủ nghĩa cộng sản quốc tế.
Giờ
đây, Bộ Chính trị lại định giở ngón đòn cũ, giả giương lá cờ yêu nước
bảo vệ Tổ quốc để vừa xoa dịu sự phẫn nộ chính đáng của nhân dân, vừa
củng cố vị trí lãnh đạo của họ.
Không
thể nào miệng thì nói chống bành trướng rồi lại bịt mồm báo chí, trong
khi đài phát thanh, Thông tấn xã Việt Nam vừa tố cáo vừa run rẩy, chỉ
làm trò cười cho nhân dân và thế giới, khuyến khích kẻ thù lấn lướt.
Chính
quyền nếu thật lòng yêu nước, thật lòng bảo vệ tổ quốc không thể giam
cầm những chiến sỹ dũng cảm đi tiên phong trong bảo vệ biên cương chống
bành trướng một cách kiên cường nhất, như Lê Chí Quang, từng bị tù do
bài “Hãy cảnh giác với Bắc Triều”, như Phạm Thanh Nghiên đang bị tù chỉ
vì tọa kháng trước hàng chữ : Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, hay
như luật sư Cù Huy Hà Vũ từng yêu cầu ghi công những binh sỹ Việt Nam
Cộng hòa đã chiến đấu chống quân bành trướng Trung Quốc ở Hoàng Sa cuối
năm 1974…
Bọn
bành trướng huênh hoang không mạnh. Chúng rất yếu do đè nén, hãm hại
nhân dân nước chúng. Chúng rất yếu vì lạc hậu, lạc lõng giữa thế giới
dân chủ văn minh. Chúng còn rất yếu vì cần thời gian 20 năm mới đuổi kịp
kỹ thuật quân sự tiền tiến nhất hiện nay của Hoa Kỳ, như viên Tổng tham
mưu trưởng Quân Giải phóng Trung Quốc Trần Bình Đức vừa thú nhận.
Cải
cách toàn hệ thống, độc lập gắn chặt với tự do, dân tộc gắn chặt với
dân chủ là yêu cầu cấp bách của toàn dân, là mệnh lệnh nghiêm trang của
tình thế, là đòi hỏi của mọi tầng lớp nông dân, công nhân, trí thức, nhà
kinh doanh, tuổi trẻ, của lực lượng vũ trang và lực lượng an ninh. Tự
do và dân chủ sẽ nhân gấp bội lực lượng chống bành trướng, tạo nên khối
đoàn kết dân tộc vững vàng, đưa dân tộc ta gắn liền với toàn thế giới
dân chủ văn minh, bao gồm Hoa Kỳ, Canada, Liên hiệp Châu Âu, Nhật Bản,
Ấn Độ, các nước dân chủ Đông Nam Á, Úc…
Nếu
làm được như thế, lực của ta sẽ phát triển cực lớn, thế của ta sẽ gia
tăng cực nhanh. Không một kẻ bành trướng nào dám đe doạ, gây hấn với ta.
Đây là vấn đề cốt tử rất cần được thảo luận cho rốt ráo để đạt đồng thuận trong toàn dân vậy.
Theo Blog Bùi Tín (VOA)
No comments:
Post a Comment