Saturday, May 4, 2013

Mẹ Phương Uyên: Mẹ yêu con!



Theo Dòng Chúa Cứu Thế
VRNs (03.05.2013) – Bình Thuận – Từ ngày cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên bị bắt, bà Nguyễn Thị Nhung đã ngược xuôi kêu quan cho con. Bà làm mọi cách để tìm công lý cho còn. Một trong những điều, ít người biết đến, là bà Nhung đã học sử dụng internet, bật mở hộp thư Gmail, mở trang Facebook. Bà khát khao lên tiếng cho con của mình ở mọi không gian, kể cả không gian bị người ta gọi là ảo.

Mới đây, bà Nhung đã gởi đến VRNs lá thư bà viết cho con. Bà Nhung muốn con mình đọc trực tiếp, nhưng chắc phải sau này mới đọc được. Còn bây giờ chúng ta là những người cùng bà đi tìm công lý cho Phương Uyên sẽ đọc, để chia sẻ tấm lòng của một bà mẹ.
Mẹ đau đớn khi nghĩ về con, nhớ lần trước gặp mặt, con nhảy chồm lên ôm cổ mẹ. Mẹ ôm hôn lên đôi gò má vẫn còn phảng phất mùi sữa mẹ của con. Mẹ vén mớ tóc lòa xòa để hôn lên trán con yêu của mẹ. Nhưng lần gặp mặt này hoàn toàn khác, mẹ không thể ôm con vào lòng bởi tấm kính oan nghiệt đã chia cách mẹ và con. Giờ đây mẹ ngồi viết những điều này, là lúc mẹ lo lắng, nhớ và yêu con biết bao. Con gái bé nhỏ của mẹ ngày nào, giờ phải một mình chống chọi với bao nguy hiểm. Từng ngày-giờ-phút trôi qua với mẹ là mang theo sự lo lắng nặng nề là thế, nhưng với con gái bé nhỏ của mẹ, điều đó trở nên khủng khiếp hơn rất nhiều.
Những vết thâm tím trên người con đã hằn sâu vào tim mẹ. Nhìn con bên kia tấm kính chắn cách âm, con dùng tay ép vào lòng ngực nói: "Mẹ ơi! Con đau tức ngực và khó thở nhiều lắm, ba mẹ cứ yên tâm – con rất tự tin”. Khi ấy mẹ chỉ muốn lồng lên gào thật to: “Lương tâm của các người ở đâu? những con người mang quả tim sắt đá". Nhưng mẹ đã không làm thế, phải chăng mẹ thật chẳng ra sao? Mẹ phải cố gắng lắm mới kiềm chế được, mẹ tự nhủ, không, không được lãng phí dù chỉ một giây. Chỉ 20 phút ngắn ngủi, mình phải nói điều cần thiết cho con. Mẹ đã nuốt nước mắt vào trong để chuyển đến cho con những thông điệp cần thiết, với mẹ đó là một việc quá sức.
Rồi con dặn mẹ gởi bộ đồ nào mà mẹ ưng ý nhất cho con, để con mặc khi ra tòa. Con muốn chải đầu tươm tất nhưng trong tù không có lược vì con tôn trọng mọi người. Lời con nói làm mẹ cảm nhận được sự khôn lớn của con. Con đã trưởng thành chính cái nơi đáng sợ và khắc nghiệt nhất (ngục tù tăm tối). Hơn bao giờ hết, ấy là lúc mẹ vô cùng hãnh diện và tự hào về con. Thời gian nhanh như cắt 20 phút đã qua, mẹ và con vẫy tay hôn tạm biệt. Con quay lưng, bước chân chậm chạp yếu ớt, mẹ nhìn theo con cõi lòng tan nát. Mẹ lo sợ biết bao, sự dã man tàn bạo cùng những lời nói dối vô lương tâm của cán bộ trại giam Long An tên Đinh Công Chí. Những câu hỏi trong đầu mẹ liên tục hiện ra, tại sao ông ta nói dối? Ai đã đang tâm tấn công, đánh đập tàn bạo một bé gái đến ngất xỉu? Họ có phải tù nhân hay không? Cho dù họ là ai họ cũng không thể nào xuống tay tàn độc với một bé gái đáng yêu như vậy. Tại sao ông ta bắt mẹ phải làm cam kết về sự nguy hại tính mạng của con, theo chỉ đạo của cấp trên ông ta? Điều ép buộc vô lý này đã làm mẹ lo sợ nhiều hơn. Nỗi sợ hãi trong mẹ dâng lên, mỗi lúc một cao hơn, đến nghẹn thở.
Trên đường về hôm ấy, đầu mẹ như chực vỡ tung ra. Hình ảnh con bước đi nhè nhẹ đau đớn, những vết thương trên da thịt con cứ cuốn lấy mẹ. Chúng siết lấy mẹ mỗi lúc một chặt hơn. Khi nghe mẹ thuật chuyện, bố con đau đớn xiết bao. Em con nói thương chị quá, em tỏ vẻ bức bối - buồn bực lắm.
Con yêu dấu của mẹ! Con biết không, Mẹ không hề đơn độc. Khi dòng nước mắt buốt giá trong mẹ tuôn trào tự do. Rất nhiều những dòng nước mắt tuy ở cách xa, xa lắm đã chan hòa cùng mẹ, khi nhắc đến con gái bé nhỏ của mẹ. Bây giờ đây mẹ sẽ cố làm điều gì đó cho con, dù mẹ có phải hy sinh tính mạng này, để giành lại cho con một việc dù nhỏ nhất. Mẹ cũng sẽ làm mà không bao giờ hối tiếc.
Con gái yêu của mẹ, con ngoan hiền của bố, cố lên con nhé! Bố mẹ luôn yêu quý và tôn trọng sự lựa chọn của con. Bố mẹ luôn tin ở con.
Mẹ yêu con.
Nguyễn Thị Nhung
Hàm Trí, Bình Thuận
02/05/2013
 Vietnamese Orginal Text by Nguyễn Thị Nhung
English Version by Phiên Ngung
My dear little girl,
My chest ached thinking about you, my dear. Remember when we met last time, you jumped up arms around my neck. I held you tight kissing your cheeks still full of aroma of the milk I had fed you. I pulled your hair aside to kiss your forehead. However, this meeting was completely different. I couldn’t hold you in my arms because the terrible screen had separated you and me. Now, I sit here recounting these events, I deeply worry about you. I miss you so much. I love you so much. My dear little girl now has to confront all sorts of dangers alone. I spend each minute, each hour worry about you with such heavy heart but for my dear little girl, it would be much more terrifying experience.
The bruises on your body have cut through my heart. Looking at you thru the screen, when you fold your arms on your chest and said, ‘Mum! My chest is aching and I can’t breathe but you and dad must not worry – I am confident.’ I just wanted to scream, ‘Where’re your consciences, those heartless?’ But I didn’t do that. I told myself, ‘No. Don’t waste it, not even a second. Just 20 short minutes, I must tell my dear daughter essential things.’ I swallowed my tear to pass on to you important messages. To me, it was an overwhelming task.
And then you told me to send whichever set of clothes that I like to see you wear for the court date. You want to groom yourself because of the respect you have for people. Your words make me realize that you’ve made it. You’ve grown up at a place most scary and harshest which is the prison. It was, more than ever, when I felt so proud of you. Time flied and 20 minutes had passed. You and I waves and blew our goodbye kisses. You turned around, moving slowly with each step frail and weak. I looked you walk away shattered my heart. How I worry so much about the savage and brutality as well as the unconscionable actions of Dinh Cong Chi, the warden of Long An Prison. Questions after questions came through my head. Why did he lie? Who was heartless enough to bash a girl to the point of unconsciousness? Were they prisoners? It doesn’t matter what they were they could not commit such brutal act toward a lovable girl like that. Why did he make me preparing a certification of my daughter well being? Was it his superior’s directive? This unreasonable pressure had caused me much more concern. My fear was rising, higher by the time, suffocated me.
On my journey home that day, my head was heavy to the point of explosion. The image of you, walked away slowly, in pain and your pains, all had rolled me in, tighter and tighter by the minute. When your dad was told of this how much pain he must endure! Your younger sibling said how they love you so much. Your sibling was very irritated.
My dear little girl! You know that I am not lonely. When I cry talking about you, my dear little girl, many people even though are far, very far away, are crying with me. Right now, I will try to do anything for you, even to scarify my life to achieve anything for you, even the smallest, I would not be hesitate nor I would regret it.
My dear little girl! Dad’s good daughter! Try your best, my dear! Dad and I will always love you, admire you and respect your choice. Dad and I always trust you.
Your dear mother.
Nhung Thi NGUYEN

No comments:

Post a Comment