Nguyễn Quang Lập - Bác Mạc Ngôn là người duy nhất mình đoán trúng bác đoạt giải Nobel. Trước đây mình có đoán bác Almatov nhưng trật lấc. Năm đó mình hơn 30 tuổi thích Almatov vô cùng nhưng chỉ thích mảng truyện ngắn thôi, tiểu thuyết của Almatov chán ốm. Mình vẫn ba hoa với bạn bè là trước sau gì Almatov cũng đoạt giải Nobel, sau bác chẳng được cái giải rút gì, mình ngượng chết được. Lần này chỉ đoán thầm thôi chứ chẳng dám ba hoa nữa, chẳng dè bác lại trúng giải.
Nhưng đấy là chuyện nhỏ. Chuyện bác Mạc Ngôn đoạt giải Nobel cũng là chuyện nhỏ nốt, dù giải to đùng thì nó cũng chỉ là cái giải. Đối với nhà văn giải quan trọng nhất là giải thời gian. Ông Cao Hạnh Kiện cũng giải Nobel đấy nhưng liệu văn ông sống được bao lâu?
Chuyện này đối với mình mới là chuyện lớn: Phát ngôn đâu tiên của bác Mạc Ngôn là đòi quyền được tự do cho một ông Nobel khác, ông Lưu Hiểu Ba!
RFI loan tin Nobel Văn học mong muốn Nobel Hòa bình được tự do (tại đây): “Trả lời phỏng vấn từ quê hương của mình, làng Cao Mật, phía đông Trung Quốc, Giải Nobel Văn học 2012 nói:” Tôi hy vọng ông Lưu sẽ được tự do sớm nhất có thể”.
Chính phát ngôn đó đã cho thấy tầm vóc lớn lao của Mạc Ngôn. Hoan hô bác Mạc Ngôn, từ nay em nguyện yêu bác mãi mãi! Cho dù Tàu có đem quân xâm lăng nước Việt một lần nữa thì em vẫn yêu bác.
Chợt nghĩ nếu ai đó trong 1200 nhà văn Việt đương đại đoạt giải Nobel thì họ sẽ nói gì khi được nhắc đến ông Cù Huy Hà Vũ, đến Điếu Cày và nhiều người khác nữa? Chẳng biết họ sẽ nói gì nhưng chắc chắn họ không “dại mồm” như bác Mạc Ngôn, mình xin cá 1 ăn một trăm đấy! Được cái giải nhà nước đã cảm ơn Đảng rối rít, nói gì đòi tự do cho ai!
Nhà văn nước ta đến 99, 99 % là thế này: Khi không có gì thì họ nhân danh tất cả để đòi tất cả, cái gì họ cũng đòi, mấy món hư danh tào lao xịt bộp họ cũng không tha. Khi được suất phú quí danh vọng rồi thì họ quên tất cả, chỉ còn nhớ mỗi mình họ thôi. Rứa đo rứa đo.
Hu hu.
Nguồn Quê Choa
No comments:
Post a Comment