Sunday, February 12, 2012

MÌNH ƠI, EM XIN LỖI



THANH CHUNG - Thưa mình,
 Em thật đúng là loại đàn bà “óc nhỏ như quả nho”; ra đường giẫm phải gai, về nhà chửi mèo, đánh chó. Chuyện tẩn đẩu tận đâu cũng lôi vào giường ngủ. Từ hồi về sống với nhau, đã rất nhiều lần mình nói, “đàn bà dịu dàng, hiền thục có sức công phá hơn cả ngàn trái bom”. Vậy mà em vẫn tưng tưng, chứng nào tật ấy. Ruột để ngoài da. Lời nói tồng tộc từ cổ họng ra, chẳng mấy khi đi vòng qua não.

 Sáng nay lúc mình gọi điện hỏi thăm tình hình con cái, lẽ ra em chỉ nên nói với mình về chuyện học hành của hai đứa thôi. Đành rằng về mặt địa lý thì em gần chúng hơn. Nhưng thực tế thì cả nhà mình cũng chia ra bốn nơi. Cha mẹ, con cái chỉ cách nhau một cái click chuột. Em bảo mình chịu khó vào Face Book để cập nhật tình hình hai đứa. Chúng có thể không gọi điện, viết thư (ngày xưa chúng mình cũng chỉ gửi cho các cụ mấy dòng mỗi lúc cần tiền), nhưng ngày nào cũng quăng vài câu lên FB. Chúng đi chơi ở đâu về thì chỉ sau vài giờ đã có ảnh post lên. Bạn bè em phần lớn đều vào FB để “theo dõi” con. Dần dà các bậc phụ huynh cũng lập hội hè, chuyện trò rôm rả chẳng kém đám choai choai là mấy.
 Mình bảo ở VN bây giờ FB bị chặn ghê lắm. Nhà nào cũng phải sắm sẵn mấy cái thang để trèo tường lửa. Vâng, bạn bè em cũng toàn đàn bà con gái. Các mụ ấy trèo thiện nghệ chẳng kém gì các nhà thám hiểm đi chinh phục đỉnh Phan-xi-păng. Mình lại hỏi, mấy mẹ con ăn tết có vui không. Vâng, mọi bức xúc cũng từ đây mà ra cả. Mồng một tết rơi vào ngày đi làm. May mà mấy mẹ con kịp có bữa tất niên vào chiều thứ bảy. Trước đó một tuần. Phái đoàn Ngoại giao đã tổ chức cho bà con ăn tết sớm. Bên này người Việt ở rải rác. Bạn bè cả năm có khi chỉ gặp nhau một hai lần. Có việc cần thì bốc máy alô. Vui vui thì đá đưa mấy câu comments qua mạng. Năm nay gặp nhau ở bữa tiệc, sau câu chào thể nào cũng có câu ”đá đểu”: “Người Hải Phòng nhà mụ…” Vâng, vụ thu hồi đất của nhà anh Vươn ở Tiên Lãng đã trở thành đề tài nóng hổi suốt cả tháng nay. Thế là em bỗng nhiên được xếp vào hàng “Giang hồ đất cảng”.
 Con người ta bị ảnh hưởng nhiều bởi điều kiện địa lý nơi mình sinh ra. Gương mặt của người Hà-lan thường rất nhiều góc cạnh. Phụ nữ Hà-lan mạnh mẽ, năng động bởi tổ tiên họ đã nhiều đời phải xây đê chắn sóng. Người Hải Phòng chém to, kho mặn, ăn sóng nói gió vì các bậc cao tằng tổ thỉ của họ đã đi theo Nữ tướng Lê Chân về đây quai đê lập ấp “Hải Tần Phòng Thủ”. “Giang hồ tứ chiếng” gặp nhau, ai cũng giữ miếng, ai cũng ra oai, vì thế dân Hải Phòng “nghênh ngang” từ trong máu huyết. Nhưng “giang hồ” phải có nghĩa là “chọc trời khuấy nước”. Người đời xưa nay vẫn coi Hồ Tôn Hiến là kẻ tiểu nhân. Hai anh em lão Hiền – Liêm, lừa cho gia đình anh Vươn rút đơn kiện rồi triển khai lực lượng cưỡng chế còn Sở Khanh hơn ngàn lần Sở Khanh, còn tiểu nhân hơn ngàn lần kẻ tiểu nhân mang tên Hồ Tôn Hiến.
 Mình bảo đừng chấp với bọn quan huyện. Chúng vừa ngu, vừa ác, vừa tham. Vâng, thế quan tỉnh thì sao? Ông Thoại? Lần đầu tiên đọc tên ông này trên mạng, em đã mang máng nhớ ra ông ấy hình như có biết mình. Tất nhiên mình làm việc ở Thành phố mấy chục năm, bạn bè ở cấp Sở, cấp Thành không thiếu. Đến em đi khỏi Hải Phòng từ năm chín tám mà bây giờ quay về vẫn còn có bạn ngồi ở Ủy Ban. Anh Thành (bí thư) ngày xưa học chung lớp tiếng Anh tại chức với em. Anh Điền (chủ tịch) từng dạy tiếng Nga cùng trường, khi em còn đi dạy tiếng Pháp. Trong trụ sở của Văn phòng X vẫn còn treo ảnh ngày xưa em đi dịch cho anh Năng đón tiếp Ngài Thủ Tướng Bỉ. Mình bảo anh Thoại tin cấp dưới, lỡ lời. Bây giờ ra đường không dám ngẩng đầu bắt tay bè bạn. Đã đành các cụ có câu: “Tin bạn mất bò”. Nếu trong thẳm sâu anh Thoại tin rằng vụ cưỡng chế thu hồi đất nhà anh Vươn có nhiều uẩn khúc thì khi nghe cấp dưới báo cáo “nhân dân bức xúc phá nhà anh Vươn” dứt khoát anh Thoại phải kiểm chứng thông tin. Đằng này, cái sự được coi là “lỡ lời” ấy lại xuất phát từ “quyết tâm chính trị” của Thành phố: “Ta nhất định đúng. Địch (kẻ dám cưỡng lại lệnh của chính quyền) nhất định sai”. “Nhân dân” của mấy anh Thoại – Hiền – Liêm là một “nhân dân” khác. Chính quyền Hải Phòng vẫn tuyên bố với báo chí rằng họ sẽ còn tiếp tục tổ chức cưỡng chế “nhưng sẽ cẩn trọng hơn”. Nghĩa là tiếng nói của cộng đồng dân cư mạng cả tháng nay chẳng đáng một ly một lai cho họ cân nhắc.
 Mình ơi, em xin lỗi đã không giữ nổi bình tĩnh khi nhắc đến những lời phát biểu mới đây của ông Giám đốc công an Thành phố. Căn nhà hai tầng mái bằng – nơi sinh sống của cả gia đình anh Vươn từ nhiều năm nay mà ông ấy gọi là “chòi canh” thì những ngôi nhà cấp bốn trống hoác trống hơ của các em học sinh vùng cao dùng làm lớp học không còn chỗ đứng trong từ điển nước nhà. Giả sử gia đình anh Vươn xây nhà trái phép trong khu đất không được gọi là “thổ cư” thì chính quyền xã Vinh Quang phải xử lý ngay từ khi anh đặt viên gạch đầu tiên. Anh Vươn xây nhà hai tầng không giống như An Dương Vương xây thành Cổ Loa ngày xưa, chỉ trong một đêm có sự giúp sức của thần Kim Quy mà cả dãy tường đã vượt lên trùng điệp. Bây giờ ông giám đốc công anh thành phố bảo, nhà xây trái phép, phá đi cũng là chuyện bình thường. UBND Thành phố Hà Nội sao không nhờ Hải Phòng tư vấn để triệt để “cắt cổ” những ngôi nhà xây quá độ cao quy định, hoặc những căn nhà hộp diêm dọc các dãy phố mới mở rộng? Xóa sổ một chiếc lều gianh, nếu không đúng pháp luật cũng là phạm tội hủy hoại tài sản công dân. Ông ấy là giám đốc công an. Hay là luật chỉ riêng Hải Phòng mới có.
Mình ơi, em xin lỗi, vì đã giận anh Ca mà chém “anh xã”. Nếu em không phải người Thành phố thì có lẽ vợ chồng mình đã chẳng cãi nhau trên điện thoại sáng nay. “Con dại cái mang”, mẹ em mất lâu rồi nên “vợ dại” mình chịu thay vậy.
 Mà em nói trước, nếu mình đưa em ra tòa li dị thì mấy anh Ca – Thoại – Hiền – Liêm phải chịu liên đới trách nhiệm một phần.

No comments:

Post a Comment