Mikhail Khodorkovsky "...Điều
đáng buồn là giá trả cho sự xáp lại gần nhau tí nữa đã đắt một cách quá
quắt. Sự cải thiện chính trị và kinh tế đã được Hoa Kỳ mua bằng giá
lặng lẽ bỏ rơi các quyền về con người và các giá trị về dân chủ của nước
này..."
Từ trong tù, nhà tỷ phú một thời từng là người giàu nhất nước Nga, viết về chính sách nhân nhượng vì dầu hoả của Hoa kỳ.
Chính
quyền Obama có vẻ khá mãn nguyện vì sự thành công trong việc ‘phục
hoạt’ các quan hệ Mỹ-Nga. Và đúng thế, guồng máy tuyên truyền đại chúng
chống Mỹ ở Nga đã thực sự giảm cường độ tương tự như cuộc đối thoại giận
dữ của Điện Cẩm Linh về phòng thủ Châu Âu bằng kế hoạch chống hoả tiễn
của Mỹ. Cả hai nước đã tìm được lập trường ngoại giao chung về Libya và
Iran và NATO tiếp tục sử dụng không phận của Nga để tiếp liệu cho quân
lính của họ ở Afganistan. Cuối cùng không kém quan trọng là sự hoán đổi
cổ phiếu trị giá $3.5 tỷ đô la vào tháng Tám giữa [đại công ty dầu hoả
của Mỹ] Exxon và Rosneft, công ty dầu hoả quốc doanh lớn nhất của Nga,
dưới nhãn quan của Nhà Trắng là một thứ quà tặng đắt giá từ nước Nga với
lòng quý mến gởi đến cho nước Mỹ.
Điều
đáng buồn là giá trả cho sự xáp lại gần nhau tí nữa đã đắt một cách quá
quắt. Sự cải thiện chính trị và kinh tế đã được Hoa Kỳ mua bằng giá
lặng lẽ bỏ rơi các quyền về con người và các giá trị về dân chủ của nước
này.
Nếu Hoa kỳ còn có thể được gọi
là lãnh đạo thế giới ngày hôm nay thì sự lãnh đạo ấy phải nói trước nhất
và trên hết là về mặt tinh thần. Hàng triệu con người khắp thế giới vẫn
nhìn về Hoa Kỳ như ngọn hải đăng của tự do. Có phần lớn sức mạnh kinh
tế của Hoa kỳ từng thiết sự lãnh đạo tinh thần ấy. Người ta tin tưởng
vào đông đô la Mỹ bởi vì người ta tin tưởng vào mô thức kinh tế Hoa Kỳ.
Nhưng đồng thời người ta cũng tin tưởng vào các giá trị mà Hoa Kỳ đã
khởi xướng từ bên trong quốc gia và đang xiển dương ra ngoài chính
trường quốc tế: Cạnh tranh chính trị, tự do bầu cử, một giới truyền
thông độc lập và một nền tư pháp độc lập.
Lẽ
dĩ nhiên, Tổng thống Obama phải đối đầu với những thực tại khó khăn –
mà cái khó khăn nhất là sự phát triển kinh tế toàn cầu đã gia tăng sức
cạnh tranh giành nguyên liệu, đặc biệt là các nguyên liệu tạo năng
lượng. Và cũng rõ ràng những khi xảy ra các cuộc khủng hoảng kinh tế có
sự cám dỗ mãnh liệt nên làm bạn với các quốc gia có nhiều nguyên liệu
như thế, bất kể các chế độ ấy ghê tởm đến bao nhiêu, hơn là chiến đấu
chống lại chúng hoặc gây thù địch với chúng.
Nhưng
sự thiệt hại về tinh thần qua cách nhân nhượng như thế này còn nhiều
hơn gấp bội các lợi lộc ngắn hạn của nó. Bằng cách bỏ rơi các giá trị
nền tảng để làm bạn với những tên độc tài, Hoa Kỳ có nguy cơ đánh mất
tài sản tinh thần – thứ tài sản chắc chắn không phải là vô hạn định. Nếu
Hoa Kỳ thất bại trong sự bảo vệ các giá trị của chính nền dân chủ của
nó, niềm tin vào Giấc Mơ Hoa Kỳ - theo đó mọi người được quyền có cơ hội
bình đẳng, có tiếng nói ngang nhau và có sự xét xử công bằng – sẽ sụp
đổ. Cũng quan trọng như thế, niềm tin vào sự kiện cho rằng dân chủ là hệ
thống chính quyền hữu hiệu và thành công nhất trên thế giới, cũng sụp
đổ luôn.
Có một phương cách khác. Hãy
hoàn trả các lý tưởng về vị trí trung tâm và xứng đáng của nó trong các
sinh hoạt chính trị và đương đầu với các khó khăn kinh tế bằng phương
cách mà những con người thông minh và đáng kính trọng đã quyết định
nhiều lần trong quá khứ - bằng sức mạnh của trí tuệ. Xin đưa một thí dụ
đơn giản, cụ thể, nếu Hoa Kỳ chi dụng nhiều vào việc tiết kiệm năng
lượng và tìm kiếm các năng lượng thay thế như, hãy nói, nước Do Thái
hoặc nước Đức đã chi dụng, thì sự lệ thuộc của họ vào dầu hoả ngoại nhập
đã trở thành chuyện cổ tích rồi. Chính trị gia có vẻ tránh né các thể
loại chính sách có tầm nhìn xa rộng bởi vì [vì các chính sách này mà] họ
có thể bị thất cử. Nhưng có bất cứ sự nghi ngờ nào về việc Hoa Kỳ sẽ
không phải là kẻ chiến thắng trên đường dài về mặt tự túc năng lượng
không?
Được như thế không phải chỉ
tốt chuyện cho Hoa Kỳ mà thôi. Các chế độ như, thí dụ, nước Nga, phải
thực lòng thực hiện các vấn đề cải cách chính trị và kinh tế nghiêm
chỉnh thay vì bằng chót lưỡi đầu môi nghe cho bùi tai nhưng cuối cùng
chỉ là những câu nói trống không.
Thời
điểm phải có quyết định đang tiến gần: Liệu nước Mỹ có sức mạnh tinh
thần, hay chỉ tuyền thực dụng? Đây là quyết định sinh tử. Một nước Hoa
Kỳ thôi bảo vệ các quyền của con người trên khắp thế giới không những
chỉ sai trái thôi. Nó còn nguy hiểm. Người ta có thể nói cũng nguy hiểm
tương tự như sự tiếp tục lệ thuộc của nó vào năng lượng ngoại nhập.
Sức
mạnh kinh tế của Hoa Kỳ tuỳ thuộc vào sự lãnh đạo về mặt tinh thần của
nó: Mất cái này là mất luôn cái kia. Nếu xảy ra sự kiện này thì Hoa Kỳ,
chứ không phải nước Nga, sẽ trở thành nước chiến bại thật sự trong cuộc
Chiến Tranh Lạnh. Và tất cả chúng ta, những con người tiếp tục tin tưởng
vào và chiến đấu cho các lý tưởng tự do sẽ thấy mình đang chiến đấu một
trận chiến trong sự đơn độc hơn nữa.
Mikhail Khodorkovsky
Sơn Dương dịch
Sơn Dương dịch
Nguồn: Newsweek Magazine (Stop Coddling My Country’s Rulers, Sep 25, 2011)
Mikhail
Khodorkowsky, một thời là Người Giàu Nhất Nước Nga, bị bắt vào năm 2003
sau khi phát biểu chống lại sự phát triển quyền lực của Vladimir Putin
khi ấy đang làm tổng thống. Ông bị đưa ra toà và bị án chín năm tù vì bị
cáo buộc tội tránh thuế. Năm rồi ông bị xử lần thứ hai về các cáo buộc
khác, được biết rộng rãi là nguỵ tạo, lãnh thêm án 14 năm tù nữa.
http://ethongluan.org/trangnha/762-hay-cham-dut-ve-van-nhung-ten-doc-tai-tren-que-toi.html
http://ethongluan.org/trangnha/762-hay-cham-dut-ve-van-nhung-ten-doc-tai-tren-que-toi.html
No comments:
Post a Comment