Bauxite Việt Nam xin đăng bài viết
dưới đây của cộng tác viên quen biết Hà Văn Thịnh, như một một lời bộc
bạch riêng tư gửi đến TGM Ngô Quang Kiệt, đồng thời cũng là một tiếng
nói tâm tình của cá nhân tác giả với bạn đọc xa gần, để mong được bạn
đọc lượng thứ, về một việc làm không phải trước đây của mình. Xin hết
sức hoan nghênh thái độ thực sự cầu thị của người đồng nghiệp và cầu
mong cho anh mọi điều tốt lành. Bauxite Việt Nam
Hôm nay (27.9.2011), đọc - nghe từ ABS, tôi được biết những gì mình viết về TGM ngày nào (đăng trên báo Lao động, nhan đề Đáng rủa sả thay)
là một sai lầm và, ở mức độ nào đó, có thể coi là một tội ác khó có
thể biện minh. Tôi muốn cầu xin một sự thứ tha nhưng chắc chắn rằng sự
day dứt của lương tâm thì chẳng thể nào nguôi ngoai được...
Qua đây, cũng xin nói cho rõ “vụ” này. Hồi ấy, tôi là cộng tác viên thường xuyên của báo Lao động.
Viết với đam mê và trách nhiệm thực sự của nghĩ suy là mình luôn bảo vệ
cái đúng, chống lại những điều sai (ấu trĩ, ngây ngô, ngu dốt...; để
cho độc giả và quý vị xa gần phán xét, mặc nhiên tôi không phàn nàn hay
khiếu nại). Một lần, tôi nhận được điện thoại của ông Tô Quang Phán, Phó
TBT (nay là Tổng BT Hà Nội mới), nói rằng Tổng GM Ngô Quang Kiệt tuyên bố cầm hộ chiếu Việt Nam thấy nhục nhã, hãy viết ngay một bài bình luận về sự kiện trên...
Nhận được lệnh, với thông tin 8 chữ, tôi viết liền cho kịp bài báo để mai đăng, sau khi đã đọc lại toàn bộ Kinh Thánh. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu nổi, vì sao chỉ sau có mấy tiếng đồng hồ, vừa đọc Kinh Thánh lại vừa viết ra được bài báo tổng hòa và tận cùng của nỗi đau, sự xấu hổ mà không hề có một thoáng mảy may băn khoăn về chuyện đúng, sai? Xem ra, sự đui dốt, thỏa thuê khó tìm thấy giới hạn.
Bây
giờ, tôi biết tôi xứng đáng bị rủa sả bởi những lời tàn tệ. Tôi viết
bài này để xin một sự thứ tha, chắc rằng Chúa Nhân Từ sẽ tha thứ cho
tôi, coi như đó là một tai nạn của lỗi lầm và xuẩn ngốc; nhưng, những
bạn đọc yêu mến sự thật và công lý thì chẳng thế, bao giờ...
Điều
còn lại sau lời cầu xin này nó dài lắm và khủng khiếp lắm. Tôi đã gần
như mất hết niềm tin bởi những gì mà những người có quyền lực đang gieo
rắc các nỗi đau có tên gọi khác nhau nhưng giống nhau về bản chất trên
khắp đất nước. Được bốn chục tỷ đồng để bay tà tà rồi ngủ yên trong hai
lá đơn từ chức, ai cũng muốn như thế, kể cả tôi. Nếu “lừa đảo” hàng chục
tỷ đồng dễ hơn húp cháo thì cái “cơ chế” đó là cơ chế gì? Cả Kế toán
trưởng của Cục Điện ảnh và Vinashin đều đào tẩu xong rồi mới nghe thấy
phát lệnh truy nã trong khi ai cũng biết, nếu thật sự muốn theo dõi –
giữ – bắt những tội phạm cỡ ấy, việc trốn thoát còn khó hơn cả lên
giời!...
Tôi biết tin vào ai khi những điều sai hầu như đều có bệ đỡ
hiệu quả, rỡ ràng? Tôi đã như một kẻ đui mù thách đấu với Tổng GM Ngô
Quang Kiệt chỉ bằng cái sinh tử lệnh có 8 chữ, tức là bằng đúng một nửa
của 16 chữ vàng cắt dán! Lỗi lầm và đau xót đang được đo bằng sự xa xót ê
chề. Tôi chỉ còn biết sùng kính ngước nhìn lên và nói tới hai chữ: Cầu
Xin!
Huế, 28.9.2011.
H.V.T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
No comments:
Post a Comment