Ðỗ Trung Quân (tienve.org) - Con
cái chết hết, các mẹ cần gì vào tuổi già cô quạnh. Các mẹ cần được chăm
sóc chia sẻ, an ủi.Các mẹ cần cơm ăn áo mặc như mọi người. Tượng đài hàng trăm tỉ trong
lúc đất nước còn khốn đốn đủ thứ, thật sự có cần không? Hãy thử làm một
cuộc trưng cầu từ người dân và chính các mẹ hôm nay. Câu trả lời chắc
chắn sẽ khác hẳn cái câu cửa miệng quen thuộc “Theo nguyện vọng của nhân
dân...”
*
Ngày 11 tháng 9, hai tòa tháp
đôi sụp đổ. Tổng thống G. Bush tuyên bố nước Mỹ bị tấn công, có nghĩa là
chiến tranh đã diễn ra ngay trong lòng nước Mỹ, nơi mà người dân Mỹ tin
tưởng rằng chiến tranh có ở khắp nơi trên thế giới trừ nước Mỹ. Cú chấn
thương khủng khiếp ấy, theo lô-gic phương Đông, sẽ hằn sâu mãi mãi
trong tâm trí người Mỹ. Hình như không hẳn vậy. Nỗi đau vẫn được nhắc
nhở mỗi lần kỷ niệm ngày đen tối ấy, nhưng dường như nó không làm người
Mỹ chỉ quay nhìn ký ức đau buồn.
Một tượng đài mới được dựng lên
để ghi nhớ. Nó sẽ có gì qua hình ảnh thể hiện? Lửa? Sự đổ nát? Những
gương mặt uất hờn? Nước mắt? Không, nó chỉ là cái hồ nước mênh mông phản
chiếu bầu trời, mây trắng in trong ấy, mặt trời soi xuống đấy. Những
tên người chết được khắc chung quanh thành hồ không theo thứ tự abc nào
cả. Trong cái chết, họ cũng bình đẳng như trong cuộc sống. Nơi ấy dành
chỗ cho một cành hoa, ngọn nến đặt xuống, thế thôi. Và một tượng đài
khác được tặng cho nước Mỹ, tác giả là một điêu khắc gia danh tiếng
người Nhật Bản, được thể hiện rất phương Đông. Giữa hai hình khối tượng
trưng hai toà tháp chảy xuống một giọt nước mắt. Vẫn có nước mắt, vẫn
không thể không biểu tượng nỗi đau bằng nước mắt. Tư tưởng và nghệ thuật
khác nhau rồi nhé.
Chiến tranh Việt Nam tròn 30
năm. Hòa bình cũng chỉ hơn một chút. Nhưng suốt hơn 30 năm không chiến
tranh hay chưa thật sự hết chiến tranh? Biên giới Tây Nam, rồi biên giới
phía Bắc. Ký ức chiến tranh lại đầy chấn thương đến nỗi tượng đài nơi
đâu trên đất nước cũng chỉ một tư duy: Những cánh tay vung lên, súng
ống, giáo mác, những gương mặt khắc khổ, căm giận, đau đớn. Những tượng
đài không có bóng dáng của tương lai hạnh phúc. Nó hoàn toàn là quá khứ
đau thương. Hào hùng ư? Nhưng buồn quá.
Những năm đầu sau 1975, khi Nhà
Triển lãm Chứng tích Chiến tranh trên đường Võ Văn Tần còn mang tên Nhà
Trưng bày Tội ác Mỹ-Ngụy, nhiều chủ nhật, từng đoàn người xếp hàng vào
xem, ngoài súng ống, nhà tù, bom mìn, máy bay, xe tăng, còn những kệ
trưng bày những hũ đựng thai nhi dị dạng vì chất độc khai hoang, theo
như lời chú thích. Trong dòng người ấy không chỉ có những người đã
trưởng thành. Người ta dễ dàng bắt gặp những thiếu nhi khăn quàng đỏ,
hay nhi đồng mẫu giáo. Nhân danh tố cáo tội ác, phát huy chủ nghĩa anh
hùng cách mạng, người ta cho trẻ con xem những thứ chỉ có thể gây chấn
thương tâm hồn trước những hình ảnh ghê sợ.
1989, tôi viết bài thơ “Thư gửi các thiên thần”:
Chào những thiên thần bé nhỏ
Tôi gặp sáng nay trên con đường mát hàng me xanh ngắt
Những hàng me đã đi vào vô số nhạc và thơ
Tôi xin tự giới thiệu
Tôi – một người đã lớn
Kẻ suốt đời đi tìm tuổi thơ đã mất...
...........................................
Thưa các thiên thần bé nhỏ
Đang đuổi theo những chiếc lá me lăn tăn đầu phố
Khăn quàng các em bay như màu lửa
À không!
Tôi xin lỗi
Khăn quàng đẹp như đuôi những chú cá phướn trong chiếc lọ thủy tinh ở nhà
Sau những trò nghịch ngợm lại xếp hàng đôi, hàng ba
Đi vào xem máy chém.
Đi vào xem những chiếc lọ thủy tinh không có con cá phướn
Chỉ bềnh bồng trôi nổi những xác người
Những xác người ghê rợn
Nhăn nhúm...
Co quắp...
Thưa những người lớn đang làm nhà dìu dắt
Đang hào hứng thuyết minh
Đố quí vị đêm nay có bao nhiêu đứa trẻ giật mình
Trong giấc mơ ôm mặt khóc?
............................................................
Hãy giật mình khi trẻ thơ thắc mắc
Cái chết là gì?
Chiến tranh là gì?
Máy chém.
Để làm chi?
[Sài gòn 1989]
Cũng hàng chục năm qua,, cứ vào
ngày kỷ niệm Thương binh liệt sĩ 27 tháng 7, nhiều nơi tổ chức những
cuộc ca hát, giao lưu. Những bà mẹ liệt sĩ được mời đến. Khăn rằn quấn
cổ, áo vải nâu hay một chiếc áo dài đơn sơ của mọi bà mẹ quê Việt Nam. Ở
đấy nỗi đau thương của các mẹ lại được khơi dậy bằng những câu hỏi: Con
của mẹ hy sinh năm nào, ở đâu? Trên những gương mặt già nua, những giọt
nước mắt không còn để lăn xuống nữa. Nỗi đau thấu trời khi lần lượt đặt
lên bàn thờ toàn bộ tài sản của mình: những đứa con trai, con gái...
Gương mặt những bà mẹ ấy đã thành đá núi câm lặng.
Nếu tôn trong nỗi mất mát, đau
đớn đến kinh hoàng kia, lẽ ra hãy để các mẹ yên lặng. Nỗi đau vùi xuống
còn chưa hết, sao lại cứ moi lên?
Con cái chết hết, các mẹ cần gì
vào tuổi già cô quạnh. Các mẹ cần được chăm sóc chia sẻ, an ủi.Các mẹ
cần cơm ăn áo mặc như mọi người. Tượng đài hàng trăm tỉ trong
lúc đất nước còn khốn đốn đủ thứ, thật sự có cần không? Hãy thử làm một
cuộc trưng cầu từ người dân và chính các mẹ hôm nay. Câu trả lời chắc
chắn sẽ khác hẳn cái câu cửa miệng quen thuộc “Theo nguyện vọng của nhân
dân...”
Bộ phim “Giải cứu binh nhì Ryan”
chỉ đọng lại một vấn đề duy nhất . Khi người mẹ đã mất hai người con
trai, người cuối cùng bằng mọi giá phải được mang trở về, phải được sống
sót để chăm sóc, xoa dịu nỗi đau người mẹ. Nghĩa vụ cao cả chiến đấu
cho đất nước những người khác sẽ gánh thay anh. Anh xứng đáng sống để
trở về.
Tượng đài đâu chỉ dành cho những
nỗi chết. Nó còn dành cho những gì vinh danh quyền sống của con người.
Mà những tượng đài vinh danh quyền sống ấy thường vĩnh cửu ở trong lòng
người.
Không thể khác.
No comments:
Post a Comment