
Mọi
thứ dường như vẫn bình thường, nhưng nếu nhìn lại các sự kiện đã diễn
tiến, có thể hiểu được rằng Nhà nước ngụy quyền CSVN đang hết sức rối
ren trước những thế cờ bị phá vỡ, thậm chí hoàn toàn hiểm nguy trong bàn
cờ chính trị sắp tới.
Xin xỏ một cửa hèn
Ông
Đới Bình Quốc đến Việt Nam làm gì, với thời gian gần một tuần lễ từ 5.9
đến 9.9.2011? Cần phải hiểu rằng giá trị quyền lực của nhân vật luôn có
nụ cười tươi nhưng nham hiểm này ở mức nào, mà khiến chính Phó thủ
tướng Nguyễn Thiện Nhân phải cung kính gửi thư mời, chứ không phải là
một nhân vật đối nhiệm tương xứng.
Sự có mặt của ông Đới Bình Quốc
lúc này, có thể thấy rõ nhằm vào 2 điều: Một là trấn an Việt Nam chuyện
Bắc Kinh và Manila hợp tác sẽ là chuyện tạm thời và không xâm hại đến
Hà Nội. Và kế đến là lắng nghe các nhân vật chóp bu của Đảng CSVN kể lể,
khẳng định lòng trung thành với mẫu quốc.
Nguyễn Chí Vịnh
Nội dung tuyên bố của ông Nguyễn Chí Vịnh trước đó, ngày 28.8, cũng bộc lộ nhiều hình ảnh về chuyện này.
Bộc
lộ sự hoảng hốt trước trò chơi khăm của Phi Luật Tân khi đi một bước
“song phương" với Trung Quốc (*). Ông Vịnh hô hào chủ quyền Việt Nam như
muốn dọa Phi Luật Tân về việc sẽ đương nhiên khai thác dầu ở Trường Sa,
mà lại được chính người bạn thân Bắc Kinh đem chiến hạm đến để bảo vệ
đối tác.
Bộc lộ sự hè hạ khi ve vuốt Bắc Kinh với báo cáo rằng đã
thanh toán hết bọn “phản Hoa" mỗi tuần tụ tập ở Hà Nội, và thề rằng
“Việt Nam cũng không bao giờ dựa vào bất kỳ một nước nào để chống Trung
Quốc! (**). Trò đu đây rẻ tiền của Hà Nội, lúc thì mời tàu chiến Mỹ, lúc
nhảy sang Ấn Độ, lúc mua vũ khí Nga để đỏng đảnh đòi thêm đặc ân từ Bắc
Kinh, đã hoàn toàn sụp đổ. Tệ hơn, ở vị trí được coi là quyền lực bậc
nhất Việt Nam, ông Vịnh lại làm nhục cả một đất nước khi xum xoe nói về
sự hợp tác lâu dài rằng “có còn ai hơn Trung Quốc?”. (***)
Đặc
biệt, ông Vịnh bộc lộ sự phá sản tư thế của mình trước Trung Quốc, qua
đối thoại với tướng Mã Hiểu Thiên, Phó Tổng tham mưu trưởng Quân giải
phóng nhân dân Trung Quốc, và tướng Lương Quang Liệt, Bộ trưởng Quốc
phòng Trung Quốc. Khi ông Liệt nói đanh thép rằng Trung Quốc không muốn
quốc tế hóa chuyện Biển Đông - và cũng đồng nghĩa Hà Nội cũng nên chấm
dứt trò chơi đòi đa phương - thì ông Vịnh lập tức nói theo “Việt nam
không ý định quốc tế hóa các vấn đề giữa Việt Nam và Trung Quốc”. Đã
vậy, ông Thứ trưởng Quốc phòng việt Nam còn không quên tặng thêm một món
quà là cam kết trấn áp người yêu nước biểu tình “không để sự việc tái
diễn".
Hèn nhưng tham
Vẫn
có ý kiến cho rằng ông Vịnh còn môt chỗ để chạy chữa là có tuyên bố
không nhượng bộ vô nguyên tắc về chủ quyền. Nhưng trên thực tế, Việt Nam
chưa bao giờ có nguyên tắc mà chỉ có những sự luồn lách mưu toan thấp
hèn. Muốn dâng Ải Nam quan, đất rừng đầu nguồn, khai thác bauxite hay im
lặng thỏa hiệp về chuyện lấn biển, lấy đảo, giết ngư dân… của Trung
Quốc, Hà Nội chưa bao giờ hành xử và dựa vào một nguyên tắc đúng đắn.
Hơn
nữa, tuyên bố của Vịnh lúc này là vô nghĩa, vì sự không nhượng bộ chủ
quyền là hiển nhiên, nếu không, chế độ cầm quyền đó chỉ là loại bán nước
hèn hạ. Hành động và tuyên bố của Hà Nội lúc này, chỉ là cách mị dân,
tham lam việc giữ vững quyền lợi và bộ mặt, bất chấp tương lai và vận
mệnh của dân tộc ra sao.
Tận cùng, 15 gương mặt của Bộ chính trị
ngụy quyền CSVN đang nghĩ gì? Chắc chắn họ hiểu được Trung Quốc là đáng
lo ngại, nhưng rời bỏ Trung Quốc thì cũng đồng nghĩa đến với dân chủ,
minh bạch và mất quyền lợi. Điều đó với Bộ chính trị ngụy quyền CSVN có
lẽ là đáng lo hơn hết.
Thế nhưng đồng Mỹ kim vẫn có sức hấp dẫn.
Đó là lý do mà tướng công an mật thám Nguyễn Văn Hưởng khi còn tại chức
đã trách móc Mỹ (tháng 9.2008) không sốt sắng về phe với Việt Nam. Chi
tiết được tiết lộ từ những tài liệu do Wikileaks công bố vào tháng
8.2001, cho thấy rằng sau lưng Trung Quốc, Hà Nội vẫn thèm khát được
vuốt ve đồng Mỹ kim. (****)
Phát biểu của Bộ trưởng ngoại giao
Phạm Bình Minh mới đây, cho rằng “Việt Nam chưa thực sự an tâm về cam
kết của Mỹ tại Á châu trong tương lai, và giới chức Việt Nam đã đôi lần
than phiền chốn riêng tư rằng khu vực Đông Nam Á không thực sự nằm trong
các ưu tiên hàng đầu của Hoa Kỳ”, cũng là cách cho thấy sự sốt ruột của
Hà Nội trước ván cờ tàn và chờ một sự đổi thay diệu kỳ từ mối quan hệ
với Mỹ. (*****)
Bắc Kinh không khờ khạo, và những ông trùm độc tài
khoác vỏ Cộng sản này cũng biết cách để kết thúc ván cờ đầy với những
mưu tính hèn của Nhà nước ngụy quyền CSVN bằng một đường dây điện thoại
nóng giữa 2 Bộ Quốc Phòng Việt Nam và Trung Quốc. Sự răn đe và áp đặt
với Hà Nội đã đanh thép hơn và trực tiếp hơn, rõ ràng nhằm kiểm soát
chặt thêm một tình hữu nghị chưa bao giờ cân xứng.
No comments:
Post a Comment